Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng, hơn nữa bên ngoài phòng thử đồ lại có rất nhiều nhân viên và vệ sĩ, nữ nhân này lại dám hành động không chút cố kị như vậy.
Đúng là biếи ŧɦái.
Hạ Nhi vô cùng sợ hãi, cố gắng phản kháng bằng giọng nói yếu ớt:
"Dung Lạc! Cô đừng như vậy...thả tôi ra đi."
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, lông mi thật dài run rẩy, đôi môi đỏ hồng tựa như mời mọc người ta thưởng thức.
Thân thể Hạ Nhi khẽ run, môi cũng run rẩy, ngay cả trái tim cũng như thế.
Ngón tay thon dài của Dung Lạc nhẹ nhàng chạm vào đôi môi dịu dàng của cô. Sau một khắc, bàn tay Dung Lạc kéo thân thể của cô vào trong ngực. Cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của cô.
"Đừng sợ tôi."
Giọng nói của Dung Lạc cũng lẩm bẩm, đáy mắt xanh biếc thoáng qua tia thương tiếc.
Một hồi lâu sau, Dung Lạc mới gắng sức khắc chế chính mình mà thả cho Hạ Nhi được tự do.
Hạ Nhi lúc này đã gần như bị rút cạn sức lực, cô ngã quỵ xuống dưới sàn.
Ngay lúc này trông cô giống như một thiên thần sa ngã bị người ta cắt đi đôi cánh, rơi xuống tàng cây không nơi nương tựa khiến người ta không đành lòng.
Đôi mắt xanh biếc thâm thuý của Dung Lạc ánh lên vẻ thương tiếc nồng đậm, hiểu hiện trên khuôn mặt lại vô cùng bình thản, đôi mắt xanh đẹp đẽ lộ ra một tia đau lòng, khi lướt qua những vết hôn hồng rực đang nở rộ như những đoá hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/485029/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.