Hạ Nhi giật mình sững người nhìn Dung Lạc một lúc, sau đó trừng mắt, thô lỗ lớn tiếng nói:
"Cô phát bệnh thần kinh cái gì? Quần áo của cô không phải có nhà thiết kế riêng sao? Tự dưng bây giờ lại nổi hứng muốn tôi chọn?"
Khoé môi Dung Lạc hơi cong lên, dường như đang đánh giá bộ dạng giận dữ của cô, đôi mắt thâm thuý khó lường, khẽ nghiêng đầu khiến vài sợi tóc vàng dài lác đác xoã xuống bờ vai, tiếp tục ra lệnh:
"Mau chọn cho tôi!"
Hạ Nhi tức giận đến nghẹn một bụng hoả, nhưng Dung Lạc thật sự rất cố chấp, nắm chặt cổ tay cô không buông, ánh mắt xanh biếc kia lúc này lại sâu thăm thẳm, tựa hồ không thấy đáy, cô có thể nhìn thấy nụ cười như có như không trên bờ môi mỏng tà mị đó, lại không thể nhìn ra nội tâm nữ nhân này rốt cục đang suy tính điều gì.
Dung Lạc vẫn nhìn cô, thái độ vô cùng ưu nhã, tư thái hời hợt nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tà mị cùng ngang ngược như một nữ vương cao lãnh bất khả xâm phạm.
Hạ Nhi quả thật bị chọc cho nổi giận, giọng nói âm hàn rét buốt đến tận cùng:
"Buông ra!!!"
Dung Lạc lại không hề buông cô ra, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, mang theo một tia u ám, cảm giác vô cùng nguy hiểm, cất giọng nói lãnh đạm:
"Em mà không chọn, đừng mơ tôi buông em ra."
Tất cả nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu hai nữ nhân này đang cãi vã chuyện gì...
Hạ Nhi quen biết Dung Lạc lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/485028/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.