Câu nói kia như đóng băng lại trong khoảnh khắc, khiến đáy lòng Hạ Nhi vốn như một mặt sông vẫn còn đang cuồn cuộn chảy, bỗng một trận đại hàn đột ngột ập tới, dòng nước xiết ấy bỗng kết thành băng.
Dung Lạc nhìn cô không chớp mắt, dường như đang muốn suy đoán tâm tư của cô, sắc mặt lãnh đạm, lông mi dài chớp động nhẹ chau lại, bộ dáng yêu nghiệt mười phần.
"Em đừng hi vọng nữa. Đúng là cô ta đã đánh hơi được việc em đang ở đâu. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chắp hai tay trao trả em về cho cô ta."
Giọng Dung Lạc như gần như xa, trầm ấm, êm tai, tuyệt đối có khả năng làm người ta xuân tâm nhộn nhạo.
Hạ Nhi nghe mà sửng sốt.
Từ trong ánh mắt của Dung Lạc, cô có thể nhìn thấy rõ ràng du͙ƈ vọиɠ cuồng dã, ham muốn cướp đoạt cùng sự chiếm hữu đến biếи ŧɦái.
Ánh sáng nhẹ nhàng trong phòng ăn chiếu sáng khuôn mặt thâm thúy cùng ngũ quan cân đối tuyệt mỹ, nét quyến rũ với khí chất mạnh mẽ mê hoặc lòng người. Nhưng là, ngay lúc này ánh mắt Dung Lạc lại vô cùng lạnh lùng, không tìm thấy một chút hơi ấm.
Hạ Nhi khó nhọc hít sâu một hơi, không phải bị ngôn ngữ cuồng vọng cùng vẻ tự đại của Dung Lạc doạ cho sợ mà bởi vì sự chuyển biến đột ngột trên gương mặt tuyệt sắc kia.
Dung Lạc nói xong lại tiếp tục cúi đầu tao nhã dùng bữa, cũng không nhìn đến vẻ mặt của cô.
Hạ Nhi mang theo tâm tình kích động cùng bất an mà đánh giá thần sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/485024/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.