Cảnh đêm bên ngoài lấp lánh đến nỗi khiến lòng người rạo rực. Từng khung cảnh của thành phố phồn hoa rực rỡ càng lúc càng rõ nét, khắc sâu trong đôi mắt.
Từ nhỏ Lương Hạ đã hiểu, mặc dù mẹ tự nhiên ban phát cho con người mọi thứ bình đẳng, nhưng không thể không thừa nhận có những thứ cần phải trả giá mới có thể sở hữu.
Giống như bây giờ, cô đang bước lên tấm thảm cao cấp hút hết mọi tiếng bước chân, cửa sổ bằng thủy tinh ngăn cách nơi đây với mọi ồn ã bên ngoài.
Phía trước là bóng nhân viên phục vụ dẫn đường vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.
Ngay cả việc thưởng thức một ly rượu với cảnh đêm cũng phải chọn lọc một nơi xa hoa yên tĩnh, góc độ ngắm cảnh tuyệt nhất, chính là cuộc sống của những con người mang một đẳng cấp khác hẳn so với cô.
Cho dù Lương Hạ không muốn thừa nhận cũng bắt buộc phải nhìn rõ một sự thật, những hưởng thụ trước mặt cô chưa đủ khả năng để sở hữu.
Tới trước cửa phòng bao, nhân viên nhẹ nhàng cúi người, rời đi.
Lương Hạ đứng trước cửa, bàn tay đưa lên ấn chuông cửa.
Cửa bật mở, bên trong phòng bao chỉ có bóng dáng một nữ nhân đang ngồi uống rượu trên quầy.
Ánh đèn trong phòng màu vàng ấm áp, soi rõ gương mặt nữ nhân ấy.
Bối Lạc ngồi cạnh cửa sổ, mặt nghiêng là khung cửa sát sàn, bên ngoài là hình ảnh đèn đường xen lẫn dãy đèn xe đỏ chót cực kỳ hoành tráng.
Trời tối đen như mực, ánh đèn lấp lánh như ánh sao, nổ tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484987/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.