Trên giường lớn, Hạ Nhi đã ngủ lịm đi, mái tóc nâu dài như rong biển dính vào mặt, ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng rọi sáng dáng hình cô đang nằm ngang.
Khương Tình ngồi lên đầu giường, bàn tay đưa ra vuốt ve tấm lưng cô, hệt như nâng niu một món đồ sứ.
Dưới lòng bàn tay là từng đường nét xinh đẹp, sự mềm mại và tính đàn hồi khiến cổ họng Khương Tình lại nóng rực, trái tim như bị thứ gì nhẹ nhàng khiêu gợi lên.
"Đừng nháo nữa." Hạ Nhi nỉ non.
Khương Tình nghe âm thanh bé xíu ấy liền bật cười, ngay sau đó bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình ấm áp, cúi đầu xuống nhìn.
Hạ Nhi đã vô thức nắm chặt bàn tay Khương Tình từ lúc nào, gọi khẽ:
"Khương Tình..."
Động tác này của cô như làm nũng, hệt như một chú mèo con.
Khương Tình cúi đầu hôn lên trán cô, đôi mắt nâu sẫm trở nên sâu xa, ngón tay cái vuốt nhẹ qua hàng lông mày đang nhíu lại của cô, thở dài:
"Tôi đây."
Giọng của Khương Tình vẫn cứ ôn hòa, nhẹ nhàng điềm đạm, giống như một vốc nước ấm khiến người ta an tâm.
Bàn tay Khương Tình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, ủ ấm cho cô, từng ngón tay nhỏ hồng hào, tựa hồ bất cẩn một chút là có thể bẻ gãy.
Khương Tình cúi đầu, tỉ mỉ hôn lên từng ngón tay cô.
Hạ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh sáng mông lung làm mờ gương mặt nữ nhân đối diện. Nhìn động tác dịu dàng của Khương Tình, trái tim cô xao động, không kìm được lòng mình, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484985/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.