Bối Lạc mở to mắt, đầu óc bị dâng lên một phen chấn động. Đôi mắt không ngăn được lo lắng lẫn hoang mang, trước mặt cô là một mảng trắng xoá.
Hương Vũ nói xong liền bật cười, cười rất lớn.
Ngay sau đó liền đứng dậy, nhìn Bối Lạc từ trên xuống dưới, một đôi mắt vốn bình thản lúc này lại hệt như một ngọn lửa đang cháy rực, sức nóng toát ra từ nó như thể muốn thiêu cháy toàn bộ mọi thứ, lại tràn ngập bi thương.
Toàn thân Bối Lạc run lên.
Tia mắt lạnh lùng mang theo sức ép bức người cứ xoáy sâu vào cô, khiến lồng ngực cô trong giây lát cũng bị nó làm cho căng tức khó thở.
Cô không hiểu ánh mắt đó của Hương Vũ hiện giờ mang ý nghĩa gì, nhưng quả thực cô đã sợ.
Toàn thân Bối Lạc đột nhiên cứng đờ, cô e dè, môi lấp bấp:
"Hương... Vũ."
Hương Vũ dời mắt, chỉ để lại cho Bối Lạc một bóng hình.
Bối Lạc thẩn thờ, cô nhìn rất rõ cái bóng và quầng sáng ngoài cửa sổ đan vào nhau.
Dáng hình Hương Vũ cao gầy, chắn mất một khoảng ánh sáng lớn, bóng lưng thẳng tắp càng thêm lạnh lùng, xa cách...
Sau đó Hương Vũ sải bước đi tới trước sofa, bất thình lình bế bổng cô lên, đi tới phòng ngủ, ném cô lên giường.
Sống lưng Bối Lạc bị va đập đau đớn, mắt nhìn thấy thân thể bị đè thẳng xuống.
Hơi thở của Hương Vũ nhuốm mùi nguy hiểm, càng giống như một sức mạnh điên cuồng, muốn nuốt chửng cô.
Bối Lạc nhắm mắt lại, cô cảm thấy quần áo mình bị xé ra, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484958/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.