Lương Hạ phản ứng đầu tiên, thở dốc một tiếng, lập tức đẩy Khương Ngọc ra, đứng dậy, sắc mặt bối rối.
Du Tử Miên lúc này mới kinh hoàng, sững người.
Khi lên tiếng có vẻ dè dặt, thanh âm rất khẽ, rất nhẹ, chính là kiểu mong manh yếu ớt mà bất kỳ người nào nghe thấy cũng muốn bảo vệ:
"Lương tiểu thư... đến sao? Ah... Vậy... tôi làm phiền hai người rồi."
Lương Hạ sửng sốt, đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại rồi cô mới mơ màng trở về với thực tại.
Trong căn phòng rộng lớn, dưới sự tráng lệ là một màu buồn bã u tối đến không ngờ.
Lương Hạ cắn chặt môi.
Trong đầu vang lên một hồi khó chịu, cô ngẩng mặt nhìn Khương Ngọc đang ngồi trên giường, chỉ thấy tồn tại ở cái biểu diện ngang ngược kia là sự lạnh lẽo quá đổi xa cách, hình ảnh này trong mắt cô lại dường như có phần gượng gạo.
Vì thế, cô bỏ mặc Khương Ngọc đẩy cửa bước ra ngoài.
Ở bên ngoài, Du Tử Miên vẫn chưa rời đi, vừa trông thấy cô đẩy cửa bước ra, lưng cô ta dựa lên kệ tủ rượu, bình thản nói:
"Lương tiểu thư hôm nay có nhã hứng đến thăm Ngọc, sao không ở lại lâu hơn một chút?"
Ngay khi câu nói ấy của Du Tử Miên kết thúc, Lương Hạ liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm Du Tử Miên đang đứng đó, cô cắn răng không đôi co, đầu óc lại thực sự bị xáo trộn đến khó chịu.
Một trực giác mãnh liệt cho cô biết tính cách của Du Tử Miên thật ra cũng không nhỏ nhẹ như vẻ bề ngoài, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484957/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.