Trời sáng, mặt trời vừa mọc vẫn mang một sắc đỏ rực hiền dịu, không nhức mắt, vừa đủ để có thể nhìn thẳng.
Ánh nắng của ngày mới đã sốt sắng xuyên khỏi tầng mây rọi thẳng vào căn phòng, xung quanh lập tức trở nên ấm cúng hơn hẳn. Nơi cửa sổ rộng lớn, bóng lưng ngược nắng của Khương Tình trong bộ âu phục màu trắng càng thêm nổi bật.
Tia nắng hắt lên chiếc áo sơ mi trắng giống như đang được ngàn vạn tia sáng bao phủ, trông hư ảo như một người trong mộng, như một vị thần trên tầng mây.
Xung quanh người hầu khẽ cảm thán, nữ nhân tuyệt diễm như vậy chỉ trên trời mới có.
Khương Tình an tĩnh đứng đó, một nửa gương mặt khẽ nhìn sang một phía, thấp giọng nói trong điện thoại:
"Được! Một lát nữa tôi sẽ đến."
Hạ Nhi đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa, mặc trên người một bộ váy màu lam nhạt, mái tóc nâu dài uốn lượn được cột cao gọn gàng, buông xoã vài lọn tóc nho nhỏ rũ ra sau gáy.
Sau khi tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu căng ra đau đớn, còn cả cảm giác nhức nhối như xương cốt gãy rời.
Làm cái chuyện này có khác gì đánh trận đâu chứ?
Hạ Nhi thở dài ngao ngán.
Trên bàn thuỷ tinh đặt một đĩa hoa quả, tay cô cầm lấy một quả nho xanh bỏ vào miệng, nho rất ngọt, ngọt đến phát ngán, lớp đường như quyện mãi ở cổ họng cô rất lâu chưa tan đi.
Thân thể cô vẫn còn run lẩy bẩy, một tay túm chặt lấy gối ôm, khóe mặt đỏ ửng hồng hồng bất thường.
Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484955/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.