Hạ Nhi vừa rời đi, Dương Mẫn Hi cũng liền chạy đến.
Trông thấy Dung Lạc đứng đó, trước mặt còn là một đám vệ sĩ của Khương gia, sắc mặt cô ta thoáng cái trắng bệch, vài giọt nước mắt cuộn lên trong đôi mắt thật to, lại cố nén không rơi xuống, một tay nâng lên che khuất gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, một tay run run vươn ra nắm lấy cánh tay Dung Lạc.
"Lạc.." Dương Mẫn Hi mềm mỏng nỉ non.
Tựa như đóa hoa lê mỹ lệ run rẩy sau cơn mưa, hai cánh hoa thưa thớt lại xinh đẹp đáng thương, e lệ quyến rũ. Khiến bất kì ai nhìn thấy cũng không khỏi thoáng động lòng.
Từ lúc trông thấy Dung Lạc vì Hạ Nhi mà bỏ cô ta lại một mình, không quan tâm tới cảm xúc của cô ta, đáy lòng Dương Mẫn Hi vẫn đau xót như thế.
Dung Lạc chậm rãi đưa tay lên, gỡ bàn tay Dương Mẫn Hi ra khỏi cánh tay mình, nhìn Khương Tình đang trầm mặc đứng đó, cười càng lạnh lẽo hơn:
"Khương Tình! Sự tàn nhẫn của cô ấy, cô cản được sao?"
_______
Biệt thự này giống như một cung điện xa hoa, nói chuyện cũng còn âm vọng.
Qua cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa hồng trải dài vô cùng vô tận.
Đều là hoa hồng quý giá, nở rộ từng đóa lớn bằng bàn tay.
Trong biệt thự có rất nhiều người làm, Hạ Nhi vẫn luôn biết căn biệt thự này có không ít người, bằng không với một diện tích lớn như vậy, từ trên xuống dưới sao có thể sạch sẽ, gọn gàng đến như thế.
Cô vẫn còn nhớ, ba năm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484912/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.