An Tranh vừa rời khỏi phòng họp, Khương Tình cũng lặng người ngồi yên tĩnh hút thuốc.
"Nhớ cô ấy quá rồi."
Khương Tình thì thầm nói một câu bằng một tông giọng rất thấp, rất thấp.
Tình yêu là một thứ Khương Tình cảm thấy mình không xứng để sở hữu.
Không thể oán ông trời, trách người, nên mắng nên chửi chỉ có bản thân thôi.
Một khi có rồi sẽ phạm sai lầm, phạm sai lầm lại không thể sửa chữa, đến tận khi bị lôi xuống tận đáy vực sâu u tối, cũng đã không còn cơ hội xoay chuyển nữa rồi.
Trong đầu Khương Tình lúc này chỉ đầy ắp bởi những thanh âm của cô, hơi thở của cô.
Rõ ràng là ở trong cùng một thành phố mà lại như cách trăm núi ngàn sông.
Nhớ cô đến không thể nào thở nổi.
Nhớ đến nỗi cả cơ thể đều đau đớn, dường như mỗi một tế bào đều đang gào thét gọi tên cô.
Hạ Nhi...
Đã mấy ngày không gặp, Khương Tình cứ tưởng mình đã đủ nhớ cô. Nhưng nỗi nhớ mấy ngày qua hoàn toàn không biết đủ, nó đã đong đầy, phần nhung nhớ ấy chiếm trọn linh hồn như đang chết dần của Khương Tình.
Khoảnh khắc này Khương Tình mới biết thế nào là tương tư đến tận xương tuỷ, thế nào mới là nhớ đến thắt ruột thắt gan.
Ngày hôm đó khi Khương Tình ngồi trong xe, biết rõ là Hạ Nhi đang gắng sức đuổi theo ở phía sau, vì từ đầu đến cuối Khương Tình vẫn nhìn vào trong gương chiếu hậu.
Từ lúc dứt khoát bước lên xe, hốc mắt Khương Tình vẫn đỏ rực, tuy rằng vì trời tối mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484878/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.