"Hắn yêu ta thì thế nào? Yêu ta thì tính kế ta sao? Ta không muốn sinh ngươi ra, sự nghiệp của ta đều bị ngươi và hắn hại đến thê thảm. Ta hận các ngươi! Ta ước gì có thể rút gân lột da các ngươi!!!"
"Bảo Bối! Em khác với bà ta! Đừng tự suy diễn nữa! Dù em là do chính bà ta sinh ra đi nữa. Hạ Nhi vẫn là Hạ Nhi! Là người mà tôi yêu. Là người mà tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được."
"Bảo Bối! Tôi yêu em."
"Đừng rời xa tôi, nếu không hơi thở của tôi cũng theo đó mà dừng lại. Tôi không thể! Không thể để em rời khỏi tôi đâu."
"Chúng ta chưa kết thúc."
"Đừng khóc! Chúng ta chia tay đi."
"Khương Tình! Chúng ta xong rồi."
Hạ Nhi choàng tỉnh giấc, thở từng hơi dồn dập.
Những cảnh tượng trong mơ đan xen vào nhau, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng gào thét phẫn nộ của Dương Tuyết Hy, cùng gọi nói lạnh lùng tuyệt tình của Khương Tình.
Những hình ảnh không hoàn chỉnh trong mơ giống như những mảnh vụn còn sót lại trong đầu, đâm sâu vào não bộ khiến cô đau đớn.
Cô ngồi dậy khỏi giường, ôm lấy đầu.
Cơn đau khó nhẫn nhịn ấy kéo dài từ đầu tới tận nơi sâu nhất của trái tim, như một lưỡi dao găm mạnh, đau đến mức khiến cô không thở nổi.
Hạ Nhi loạng choạng lảo đảo bước xuống giường, lao ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài trời tối đen, ban công an tĩnh lại lạnh lẽo, bầu trời sao rất dày, còn vầng trăng rất lúc ẩn lúc hiện.
Cô run rẩy mở bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484819/chuong-198.html