Hạ Nhi về căn hộ, vì chăm sóc ông Hạ không nghỉ ngơi đủ nên cô ngủ thiếp đi trên sofa.
Nửa đêm trời se lạnh, gió đông lùa vào thổi tung rèm cửa sổ, cô vì cảm thấy lạnh nên ngồi bật dậy, sau đó lại bị giật mình bởi bóng đen ngồi bên cạnh ghế, nhưng hơi thở cùng mùi hương quen thuộc trôi nổi trong không khí đã nhanh chóng đè nén nỗi sợ hãi đột ngột đó của cô xuống.
Hạ Nhi bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối tăm, thành phố đã sắp xuống đèn. Những ánh đèn đường xanh đỏ lập lòe tạo nên không khí rộn ràng cho đêm đen, cô nghiêng đầu qua, gằn từng chữ:
"Tự tiện xông vào khi chưa được sự cho phép của tôi. Cô hiện giờ đã tuỳ tiện đến mức này sao? — Hàn Tịch?"
Dứt lời, cô giơ tay bật đèn sàn nhà lên, ánh sáng dịu dàng không nhức mắt lan tỏa, bóng Hàn Tịch tan ra giữa quầng sáng.
Một mùi hương kín đáo thoáng ẩn hiện, rất nhẹ nhàng. Nếu cố tình ngửi sẽ không ngửi thấy, nhưng vô tình nó lại lấp đầy lồng ngực.
Hàn Tịch chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Hạ Nhi vừa trông thấy Hàn Tịch liền đứng thẳng dậy, vốn dĩ đang tức anh ách vì chuyện Hàn Tịch làm nội gián của bà Trầm, sau khi nhìn thấy Hàn Tịch tự tiện xông vào nhà lại càng tức đến đỏ sọng mắt lên.
Hạ Nhi cố gắng trấn tĩnh, vươn tay chỉ ra cửa, gầm lên ra lệnh:
"Đi ra ngoài!"
Hàn Tịch hít sâu một hơi, ngước mắt lên.
Hạ Nhi chỉ nhìn thấy một bên gương mặt Hàn Tịch.
Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484815/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.