Khi Hạ Nhi bước ra khỏi phòng làm việc cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, bầu trời đỏ như lửa, rực rỡ một góc.
Ánh hoàng hôn êm dịu, hắt cả một khoảng rộng hành lang dài, lại càng tôn lên từng đường nét hoàn hảo không tỳ vết bên một nửa khuôn mặt của cô, chỉ là lúc này — nó rét lạnh và tràn ngập thống khổ.
Sự phẫn nộ đang lấp đầy lồng ngực bỗng chốc hóa thành ngàn vạn bông pháo hoa nổ tung, khiến cô muốn phát điên.
Hạ Nhi bước nhanh tới thang máy trong suốt, làn váy trắng chất liệu tơ lụa mềm mại khẽ tung bay, lộ ra một mảng da trắng nõn, chìm dưới ánh sáng hoàng hôn rực rỡ.
Mặt kính in lên hình dáng cô mờ nhạt, sắc mặt trắng bệch như giấy, sắc trời đỏ rực cũng không thể nhuộm màu cho làn da của cô được tươi sắc hơn.
Hạ Nhi bỗng bật cười, trong thang máy riêng chỉ có một mình cô, tiếng cười bật ra còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.
Cô cúi nhìn vô số những con người đang vội vã đi qua đi lại dưới mắt mình.
Đây là Trầm thị.
Trước giờ mưu cầu của cô chỉ là một cuộc đời bình lặng, giờ phút này trên vai lại gánh lên những thứ mà bản thân trước giờ chưa từng muốn nhận lấy.
Còn Khương Tình thì sao? Nữ nhân ấy vẫn đang bày mưu tính kế hay cũng mang trong lòng một niềm cô quạnh giống như cô?
Cô vĩnh viễn không thể quên được lần đầu gặp mặt, khi nữ nhân ấy đứng trước mặt cô, tao nhã thanh lãnh, phóng khoáng lại ôn nhu dịu dàng. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484800/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.