Hàn Tịch nhìn thần sắc không buông tha của Hạ Nhi, thở dài một tiếng rồi nặng nề gật đầu.
"Nếu vậy tôi nghỉ ngơi một chút, giờ này cũng qua giờ ăn sáng rồi. Thuốc tôi đã chuẩn bị sẵn..."
"Hàn Tịch! Tôi không phải trẻ con." Hạ Nhi nhẹ giọng nói.
Hàn Tịch ngay lập tức bật cười.
____
______
Sau khi Hàn Tịch trở về phòng mình.
Hạ Nhi buông hai chân xuống giường, chậm rãi đi ra phòng khách, bước tới cửa sổ lớn làm bằng kính, nhẹ tay kéo rèm ra.
Khung cảnh biển rộng nhìn vô tận, cô lại bệnh đến uể oải không có tinh thần.
Hạ Nhi thở dài xoay người bước tới cạnh sofa đối diện cửa sổ, co hai chân lên vòng tay ôm lấy đầu gối, tựa cằm nhìn ra biển.
Bên ngoài đẹp như vậy, thơ mộng biết bao, từng bóng cây nghiêng nghiêng tạo nên những vệt bóng nhàn nhạt, nắng nhẹ xuyên thấu qua màn che chiếu vào gian phòng. Hạ Nhi ngẩng mặt lên nhìn về phía không trung xa xa, bầu trời không mây, trời trong nắng ấm. Màu vàng sáng rỡ chiếu rọi trên mặt cát, ánh sáng ấm áp bao trùm lên biển xanh toả ra từng tia sáng rực rỡ.
"Quả thật nếu viên tịch ở nơi này cũng rất tốt. Ít ra không cần phải mệt mỏi như thế này nữa."
Hạ Nhi bâng quơ đùa cợt với chính mình, giọng nói thì thào rất nhẹ rất nhẹ.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô lại thiếp đi một lúc, sau đó đói quá mà tỉnh dậy.
Hạ Nhi liếc nhìn đồng hồ, cô chỉ lơ đãng ngủ một giấc, thế mà đã qua giờ ăn trưa rồi.
Nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484760/chuong-138.html