Dưới ánh đèn sáng rực chiếu rọi bên trong phòng, dung nhan của Khương Tình như bao phủ một tầng sương mù, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt nâu sẫm lẳng lặng ngước nhìn An Tranh, giọng nói xa cách lãnh đạm:
"An tiểu thư có vẻ rất thích thú?"
An Tranh cười khẽ một tiếng, nheo đôi mắt hẹp dài của mình, một đôi mắt phượng đúng tiêu chuẩn kết hợp với một chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, đẹp nhưng cũng thật bạc tình, mang theo vẻ ngả ngớn, giọng nói lanh lảnh trêu chọc:
"Tất nhiên! Tuy tôi không biết lý do tại sao gần đây cô lại dây dưa với nữ nhân kia. Nhưng rất hợp ý tôi. Chỉ cần —— cô ấy hết hi vọng với cô. Tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi."
Khương Tình chậm rãi buông mảnh vụn thuỷ tinh trong tay ra, từng giọt máu diễm lệ thấm đẫm nhỏ giọt trên bàn, dính lên những miểng ly sắc bén, rực rỡ mê người.
"Cô nói nghe thật dễ dàng làm sao?"
"Dễ hay không —— Cô cứ từ từ mà nhìn cho kỹ." An Tranh lạnh giọng đáp lại.
Khương Tình nhàn nhạt cười khẽ, giọng nhẹ bẫng như không khí:
"Cô nghĩ mình có tư cách đối nghịch với tôi?"
Giây phút câu nói bâng quơ ấy thốt ra, tất cả đám người đang hướng mắt nhìn về phía hai nữ nhân liền đông cứng lại, tràn ngập sợ hãi.
"Tình..." Giai Mộng Kỳ hạ tầm mắt, đáng thương nhỏ giọng gọi.
An Tranh thấp giọng cười một tiếng, trước ánh nhìn khiếp sợ của đám người, giọng điệu ngả ngớn đầy châm biếm:
"Khương gia chủ nói giống như vị mỹ nhân bên cạnh mình chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484759/chuong-137-2.html