Hạ Nhi không biết mình ra khỏi Dung gia bằng cách nào.
Cô tỉnh dậy thì đã ở nước A.
Hàn Tịch ngồi bên cạnh giường chống cằm nhìn cô.
"Tỉnh rồi?"
Hạ Nhi nhíu mày, liếc nhìn quang cảnh xung quanh căn phòng.
Ánh mắt quét qua tấm rèm cửa mỏng manh màu trắng ngà —— vốn dùng để che đi ánh sáng chói mắt.
Thế nhưng ngoài kia là màn đêm dày đặc.
Ánh sáng từ ngọn đèn chùm xa hoa lộng lẫy trên trần toả xuống, ấm áp lại dịu nhẹ.
Phong cách của nó giống với cách trang trí của toàn bộ căn phòng, có chút cổ điển, trên thân đèn là kim loại màu đồng cổ, ánh sáng của chiếc đèn trông như tia sáng thông thuận chảy ngược dòng nước.
"Tôi... đang ở đâu?"
Hàn Tịch cười khẽ, ngoài cửa liền có tiếng gõ.
"Hàn Tịch! Con bé tỉnh rồi sao?"
Giọng nói già nua xen lẫn chút vui mừng không hề che giấu.
Một lão phu nhân mặc dù đã lớn tuổi, thân hình cao gầy, toàn thân một bộ váy dài trang nhã nhưng không kém phần sang trọng, khuôn mặt sáng ngời, đôi mắt màu hổ phách cực kì linh động.
Hạ Nhi lần đầu nhìn thấy một lão nhân xinh đẹp như vậy, có chút hốt hoảng, giọng hơi lí nhí:
"Bà... bà là..."
Lão nhân gia nở nụ cười hiền lành phúc hậu, bước đến cạnh giường Hạ Nhi cười ôn hoà, nhẹ giọng nói:
"Lúc đầu Tịch nhi nói ta còn không tin tưởng lắm. Nhưng khi gặp con rồi... thật sự ta có chút không thể tin được. Trên đời lại có người giống ta như vậy."
Hạ Nhi hơi sửng sốt, ánh mắt hổ phách liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484749/chuong-128.html