Nhưng khi cô lại có dấu hiệu muốn động đậy, lại bị ánh mắt nguy hiểm của Dung Lạc đè ép trở về, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói khàn khàn:
"Đừng nhúc nhích."
"..."
Cơ thể Hạ Nhi bỗng cứng lại, rũ nhẹ mí mắt nhìn bản thân đang ngay ngắn bị người ta ôm vào trong ngực, giống như cảm nhận được điều gì đó không ổn, ngay lập tức cực kì ngoan ngoãn bất động.
Mấy giây sau Dung Lạc mới rũ mắt xuống, cười khàn một tiếng.
"Ngoan lắm."
Hạ Nhi mờ mịt nhắm mắt lại.
Dung Lạc mang Hạ Nhi về phòng, cực kì cẩn thận đặt cô nằm xuống giường trắng muốt mềm mại, nhìn cô gái nhỏ thở đều đều, khuôn mặt vẫn còn hồng rực một mảng.
Dung Lạc cười một tiếng, quỳ bên mép giường, tay trái đưa lên chóp mũi Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Đừng giả vờ. Em đâu có ngủ."
"..."
Hạ Nhi vẫn bất động, không trả lời.
Dung Lạc cười khẽ, cô nàng nào đó chính là cảm nhận được nguy hiểm, cho dù không hề nhớ được bản thân và người bên cạnh là ai, nhưng vẫn phòng bị nặng như vậy, trực tiếp giả vờ để trốn tránh.
"Em sợ tôi làm gì em sao?" Dung Lạc khàn giọng nói.
Hạ Nhi càng cố gắng cong người mình lại thành một cục, đầu nhỏ quay sang ngược hướng Dung Lạc đang ngồi.
Tầm mắt xanh biếc nâng lên, chậm rãi dừng đến vùng gáy ngọc trắng nõn của cô gái nhỏ, mấy giây sau Dung Lạc mới khàn giọng mở miệng:
"Tôi có thể hôn em không?"
Dung Lạc ngừng một chút lại thấp giọng bổ sung:
"Chỉ hôn thôi."
Hạ Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484748/chuong-127.html