Hạ Nhi bị người nào đó lôi vào trong xe, cô liếc mắt thấy Khương Tình đang nghiêng đầu nhìn cô.
"Khương thị bận rộn như thế, sao chị lại tới đây?"
Khương Tình hơi cúi đầu, ánh mắt nâu sẫm rũ xuống, cười nhàn nhạt nói:
"Nhớ em!"
Giọng của nữ nhân mang theo chút lười biếng, nghe gần bên tai, lại vô cùng chọc người.
Hạ Nhi chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt nữ nhân nào đó hiện lên chút đáng thương, thời gian gần đây Khương Tình có chút dính người, thỉnh thoảng lại như cực lực ẩn nhẫn cái gì đó.
Hạ Nhi hạ giọng đến mức thấp nhất nói:
"Chị vẫn còn bất an sao?"
Khương Tình ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi nâu sẫm thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Không trả lời.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, nhìn Khương Tình trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:
"Chị biết Nghiên Nghiên tới Đại Học B rồi?"
Khương Tình bật cười, ánh mắt nâu sẫm ánh lên chút mị hoặc, ôn nhuận mở miệng.
"Dung gia dùng thế lực đưa người vào, tôi không sợ một Nghiên Nghiên. Cô ta sẽ không làm được gì cả."
Hạ Nhi thở dài, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt.
"Chị đang nhẫn nhịn cái gì vậy?"
Vừa nói vừa nghiêng đầu dò xét.
Ánh mắt Khương Tình sâu thẳm liếc tới Hạ Nhi.
"Chị biết việc bà nội em họ Dung?" Hạ Nhi gần như mười phần chắc chắn nói.
Khoé môi Khương Tình đột nhiên cong lên ———
"Em nói đúng rồi." Hạ Nhi cười khẽ.
Hạ Nhi áp sát tới gần Khương Tình, mặt đối mặt chậm rãi trầm giọng nói:
"Chị không cần phải nhịn. Tuy Dung gia có ơn với bà em, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484736/chuong-116.html