Tay An Tranh bỗng dừng lại giữa không trung.
Mấy giây sau mới rũ mắt xuống, cười khàn một tiếng.
"Cả tuần rồi không nhìn thấy cậu ấy, tớ có chút xúc động."
Lương Hạ đưa tay lên chống cằm, khoé môi cong nhẹ nụ cười tủm tỉm.
"Cậu ấy lớn lên thành bộ dạng gieo hoạ như thế, xúc động một chút cũng không sao. Thế nhưng phải biết điểm dừng."
An Tranh cười khẽ, vẫn bình tĩnh liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngủ say sưa kia, ngữ khí thản nhiên.
"Tớ không thể dừng. Cậu biết mà."
Lương Hạ nhẹ thở dài một tiếng.
"Tìm mãi nha. An Tranh."
Phía trước cửa vang lên giọng nói ngọt ngào mang đậm ý cười vui vẻ.
An Tranh ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen âm u phút chốc liền sẫm lại, chân mày nhíu chặt.
"Cô là... Nghiên Nghiên." Giọng nói mang vẻ không chắc chắn cùng đề phòng mười phần rõ ràng.
Nghiên Nghiên bước chậm rãi tới trước mặt An Tranh rồi dừng lại, ánh mắt hẹp dài lộ rõ vẻ thích thú cùng quyến rũ không nói nên lời.
"An Tranh còn nhớ tên người ta. Lần trước phải bỏ An Tranh tiểu thư lại, khiến Nghiên Nghiên có chút đau lòng khổ sở. Nghiên Nghiên cố ý đến trường này một phần cũng vì An tiểu thư."
An Tranh ánh mắt âm hàn lạnh lẽo, nhìn nữ nhân trước mắt đầy tàn khốc cùng lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng:
"Dung Lạc sai cô tới? Có ý đồ gì?"
Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn tới Hạ Nhi đang dần có dấu hiệu tỉnh lại, cười đến ý vị yêu dã.
"Dung Lạc đúng là muốn Nghiên Nghiên tới đây vì Dung phu nhân, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484735/chuong-115.html