Đúng vào lúc Hạ Nhi không thể phán đoán được liệu Dung Lạc có im lặng thế này tới khi trời sáng không, bỗng cô thấy Dung Lạc bất ngờ giơ tay về phía mình, lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, ánh trăng càng làm những đường chỉ tay thêm rõ nét, những ngón tay thon dài tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ.
Hạ Nhi hiểu ý Dung Lạc nhưng lại chần chừ, dự cảm trong lòng càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt, cô bắt đầu hoang mang sợ hãi.
Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt có phần tối đi.
"Lại đây!" Dung Lạc hờ hững ra lệnh.
Hạ Nhi không hề nhúc nhích, thậm chí còn lùi lại một bước.
Ý cảnh cáo trong mắt Dung Lạc càng lúc càng đậm:
"Tôi nói — em lại đây!"
Dung Lạc đứng ở đó, gọi giật cô lại, ngữ khí âm trầm lại ẩn chứa một vẻ quyền uy không cho phép từ chối.
Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó bước tới trước một bước:
"Dung Lạc! Thả bọn chúng đi. Tôi muốn cứu Lương Hạ."
"Tại sao tôi phải làm thế?"
Ngữ khí của Dung Lạc không nhanh không chậm, vẫn chẳng có tí sốt sắng hay bận tâm nào.
Dung Lạc rút tay về rồi liếc mắt qua Lãnh Thanh, cười như không cười, một tay cho vào túi quần, giọng nói của Dung Lạc rất điềm đạm, ổn trọng trầm thấp rất êm tai, dường như hành vi bỏ trốn hôm nay của cô cũng không khiến bản thân tức giận:
"Ồ! Vì Lương Hạ là bạn em? Vậy còn cô ta?"
Hạ Nhi nhìn về phía Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/2102374/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.