Rầm!
Gần mười cái cốc bị Hạ Hàn Xuyên ném xuống đất, vỡ nát, rượu vang đỏ trên mặt đất uốn lượn một mảnh, mùi rượu thơm nồng lan tràn ở phòng.
Thanh âm vỡ nát truyền đến đại não làm Hướng Vãn bừng tỉnh, theo bản năng mà cuộn tròn thân thể, lại nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên nhặt lên một mảnh thuỷ tinh nhỏ, đưa đến đùi, trong nháy mắt, máu đã chảy ướt quần tây của anh.
Nhưng dù vậy, Hạ Hàn Xuyên sắc mặt tái nhợt, thần sắc không có bất kỳ điểm nào biến hoá nào, thậm chí cả một âm thanh đau đớn cũng chưa từng phát ra.
Hướng Vãn gắt gao ôm thân thể của mình, bởi vì sợ hãi mà ngăn không được run rẩy, trên đầu mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ước đẫm cả khuôn mặt.
Hạ Hàn Xuyên đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn. Cứ như vậy, mảnh thuỷ tinh đâm vào đùi anh ta hết lần này đến lần khác... Sau đêm nay, Hướng Vãn thật không dám tưởng tượng anh ta sẽ làm gì hai anh em mình.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Âm thanh giày da cùng mặt đất va chạm càng ngày càng gần.
Hướng Vãn nhìn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Hạ Hàn Xuyên lạnh từng bước một đến gần mình, trong cơ thể mỗi tế bào đều liều mạng kêu chạy trốn. Nhưng tứ chi cô mềm nhũng, giống như là bị cao su bị lửa thêu đốt đến nóng chảy, nửa phần cũng không thể động đậy.
Sợ. Thật sự rất đáng sợ.
Cô không biết Hạ mảnh thuỷ tinh trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2785578/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.