Hướng Vũ không mặc bộ vest như thường ngày nữa, sương khói bao phủ, tràn ngập bực bội, hận ý cùng bất đắc dĩ khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện.
"Anh ——" Hướng Vãn đứng cách anh trai mình khoảng chừng 3 mét, gọi một tiếng, mới xách theo túi đi đến trước mặt.
Nghe tiếng gọi, Hướng Vũ nghiêng đầu nhìn cô, tắt điếu thuốc lá đang cháy dở, ném vào thùng rác, nhăn mặt hỏi: "Tại sao lại đến trễ? Không phải bị phát hiện rồi chứ?"
"Không có." Hướng Vãn muốn nói lại thôi, liếc nhìn căn phòng, nắm chặt túi xách, "Hạ Hàn Xuyên... ở bên trong?"
Hướng Vũ ừ một tiếng, hất cằm chỉ vào chiếc túi xách, "Cái gì bên trong thế?"
"Nội y." Thanh âm của Hướng Vãn rất nhỏ, trên mặtnóng lên, không phải ngượng ngùng, mà là nan kham cùng quẫn bách.
Hướng Vũ cúi đầu, một lúc lâu không lên tiếng, anh móc ra một điếu thuốc, đưa đến miệng, rồi mới lại bực bội rút ra, ném vào thùng rác.
Đốt ngón tay trở nên trắng bệch, dùng sức bắt đem đầu tóc, từ túi áo lấy ra hai vật nhỏ, nhét vào trong lòng bàn tay Hướng Vãn.
Hướng Vãn nhìn xuống, giống nhau là áo mưa, giống nhau là thuốc tránh thai.
"Chị dâu em khi biết được kế hoạch này rất tức giận nhưng sau cùng lại chuẩn bị mấy thứ này rồi nhờ anh đưa cho em" Hướng Vũ căm tức Hạ Hàn Xuyên bao nhiều, càng căm tức bản thân mình vô dụng bấy nhiêu, "Tên khốn kia dùng bao lớn bao nhiêu anh không biết, em cũng phải uống thuốc tránh thai!"
Hướng Vãn đem đồ vật ném vào trong túi, khẽ ừ một tiếng, "Đã biết."
"Đừng quá khổ sở, hiện tại lại không phải thời đại Mãn Thanh, em cứ coi như... coi như là bị cẩu gặm một chút!" Hướng Vũ vẻ mặt buồn bực, "Nếu có được ảnh chụp cùng video, Hạ Hàn Xuyên không cần mặt mũi, nhưng Hạ gia cần sĩ diện! Chỉ cần Hạ Hàn Xuyên buông lỏng, anh liền lập tức đưa em ra nước ngoài, tên khốn đó dù có lớn mạnh thế nào, tay cũng duỗi không đến nước ngoài!"
Hai giờ ba mươi phút chiều, khách đến Mộng Sở Hội không nhiều lắm, nhưng dù vậy, trên hành lang vẫn sẽ có nhân viên hoặc là khách hàng qua lại.
Thấy hai anh em vẫn luôn đứng ở cửa, vài nhân viên đi qua lại không tiếc vài cái liếc mắt mà nhìn hai người bọn họ, cuối cùng dứt khoát đi ra hỏi có cần giúp gì không.
"Không cần, cảm ơn." Hướng Vãn chờ nhân viên rời đi, cau mày cùng Hướng Vũ nói: "Anh, những chuyện khác hôm sau chúng ta lại nói tiếp, bây giờ anh nói sơ qua cho em biết tình huống sẽ xảy ra bên trong."
Hai bọn họ vẫn luôn đứng ở cửa, quá chói mắt.
"Hắn ta uống xuân dược, hiện tại nằm ở bên trong." Hướng Vũ nói.
Hướng Vãn đồng tử hơi co lại, sợ rằng Hướng Vũ xuống tay không biết nặng nhẹ, chọc phải đại họa, "Thêm liêu? Ngươi hướng hắn uống đồ vật bên trong thêm cái gì?"
"Chính là chút thuốc ngủ cùng xuân dược." Hướng Vũ hừ một tiếng, "Hắn biết em thành bộ dạng như thế này, em còn lo lắng cho hắn ta?!"
Nghe được chỉ là thuốc ngủ cùng xuân dược, Hướng Vãn nhẹ nhàng thở ra, cười khổ, "Nếu em trước kia không yêu thích anh ta, thì cũng sẽ không có khả năng bị anh ta làm cho trở thành bộ dạng như hôm nay, chỉ là không còn cơ hội để thay đổi nữa rồi. Em chỉ là sợ anh làm chuyện sai lầm, không chỉ hại cho bản thân mà còn gây hoạ cho chị dâu cùng hai đứa nhỏ."
"Cũng không có khác biệt gì lắm!" Hướng Vũ lẩm bẩm, kéo cô đi vào căn phòng bên trong, "Đừng nhiều lời, nhanh đi vào! Camera anh đã chuẩn bị tốt rồi, em không cần lo lắng!"
Hướng Vãn vào phòng, ánh đèn thực sự mờ ám. Nhàn nhạt mùi nước hoa cùng mùi rượu trộn lẫn với nhau, ẩn ẩn còn có mùi tuốc lá, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được.
Trên bàn ly cùng bình rượu để hỗn độn, có mấy cái ly rỗng, cũng có mấy cái chỉ mới uống được vài ngụm. Ngoài ra, còn có vài đĩa trái cây cùng điểm tâm.
Phía sau bàn rượu, Hạ Hàn Xuyên nằm ở trên sô pha, quần áo và mái tóc luôn được chãi chuốt gọn gàng nay lại hỗn loạn nhìn có chút chật vật, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, hẳn là do thuốc đã bắt đầu có tác dụng.
"Đừng đứng phát ngốc ở đó nữa!" Hướng Vũ từ trên sô pha cầm lấy một cái hộp được đóng gói tinh tế, nhét vào trong lòng ngực Hướng Vãn, "Đây là quần áo anh chuẩn bị cho em!"
Nói xong, anh nhìn cô chằm chằm, nhắc nhở nói: "Bên trong còn có trang sức, cũng nhất định nhất phải mang lên, đã biết chưa?"
"Được." Hướng Vãn liếc mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng hồng của Hạ Hàn Xuyên, cùng Hướng Vũ nói: "Anh, anh đi ra ngoài đi."
"Anh sẽ ở bên ngoài chờ em, hết thảy đều có anh, đừng lo lắng!" Hướng Vũ ôm cô, nắm chặt tay mà quay đầu đi ra khỏi phòng.
Hướng Vãn mở hộp, bên trong là váy ngủ mỏng màu đỏ, nói là váy ngủ nhưng tổng thể cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay. Mặt trên che không được ngực, phía dưới che không được mông, mặc hay không cũng không có nhiều khác biệt lắm. Ngoài ra , bên trong còn có một cái cổ vòng.
Hướng Vãn chưa bao giờ mặc loại trang phục như thế này, cô một tay che ngực, một tay che khuất quần lót phía dưới cơ hồ muốn lộ ra, chốc lát hướng lên trên giật nhẹ, chốc lát đi xuống dưới túm túm, toàn thân mỗi cái tế bào đều cảm thấy không thoải mái.
Cô nhíu nhíu mày, mang vòng cổ lên, biên độ bước chân cực nhỏ mà đi hướng đến người nằm trên sô pha.
Hạ Hàn Xuyên giày da chưa tháo ra, cẳng chân cùng chân để tuỳ ý trên đất, áo khoác tùy ý ném sang một bên. Áo sơ mi mở bung hai nút, xương quai xanh hiện rõ, thấp thoáng lộ ra cơ ngực dính sát vào áo sơ mi. Nhìn anh ta lúc này cùng lúc bình thường so sánh có nhiều hơn vài phần gợi cảm.
Tim Hướng Vãn đập nhanh dị thường, mồ hôi từ trán toát ra, theo sườn mặt chảy xuống. Mặc dù anh ta lúc này trong trạng thái không tỉnh táo, lại như cũ làm cho cô vô cùng khẩn trương, áp lực. Cô hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, run rẩy đưa tay cửa dây thắc lưng của anh ta.
"!"Người nằm trên sô pha đột nhiên trợn mắt, Hướng Vãn theo bản năng lùi về sau, nhưng lại bị anh tay túm lấy eo kéo lại.
Trời đất quay cuồng.
Hướng Vãn ngã trên sô pha, mà Hạ Hàn Xuyên đè ở trên người cô, cùng cô dính sát vào nhau, cô có thể nghe được tim anh so ngày thường đập nhanh hơn rất nhiều, tiếng tim đập cùng cô giống nhau.
Hạ Hàn Xuyên khẩn trương nắm chặt tay cô, đáy mắt vì dược tính phát tán mà hiện lên tơ máu, ánh mắt khóa chặt cô, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.
Hướng Vãn tứ chi mềm nhũn, làn da sau lưng tiếp xúc với lớp da sô pha mà chảy ra mồ hôi ướt đẫm, dính dính nhớp nhớp đến dị thường khó chịu.
Cô nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, mặc dù đã nỗ lực duy trì bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn là khống chế không được mà run rẩy, "Vừa rồi tôi thấy có rượu vang đỏ ở đây, ngài có muốn uống không?"
Hạ Hàn Xuyên không ngủ, lúc anh trai cô nói đến camera, anh ta đã nghe được?
"Tự nhiên uống đi." Ánh mắt chim ưng của Hạ Hàn Xuyên khóa chặt cô, thanh âm so sánh với lúc bình thường nhiều hơn vài phần khàn khàn, hắn châm chọc nói: "Nếu không uống, tôi làm sao biết được chủ ý của hai anh em các người như thế nào?"
Cũng không biết Hướng Vũ đã hạ xuân được nhiều hay ít, thân thể anh ta từ trên xuống đều nóng bừng, mỗi tế bào đều kêu gào dục vọng, chỉ có lúc động chạm vào da thịt Hướng Vãn mới có một chút mát lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]