Mộng Lan cũng không khách khí, cô ta nhận đặc sản Chu Miểu đưa, nói với Hướng Vãn ngày mai nhớ đi làm đúng giờ, liền thướt tha mà đi.
"Hướng Vãn, cô nói xem chị Lan rốt cuộc là suy nghĩ gì trong đầu?" Chu Miểu đóng cửa ký túc xá, khó hiểu nói, "Lâm Điềm Điềm loại người này tại sao lại không khai trừ?"
Hướng Vãn lắc đầu, nói không biết, cầm dụng cụ vệ sinh nghiêm túc quét tóc.
"Tôi cảm thấy nếu chị Lan không khai trừ Lâm Điềm Điềm, chỉ có thể bởi vì cô ta có chỗ dựa!"
"Ân." Hướng Vãn đi ra ngoài ném rác, trở về nhìn đến Chu Miểu đứng giữa phòng, trong tay cầm di động, mắt đã khóc sưng lên.
Hướng Vãn mím môi, đi qua, đưa cho cô ta tờ giấy khăn.
Chu Miểu tiếp nhận khăn giấy, hồng mắt nức nở nói: "Tôi cùng anh ta... chia tay rồi."
"Khóc tiếp đi." Hướng Vãn ngẩn ra, đem hộp khăn giấy đưa cho cô ta, sau đó mang thùng rác lại.
Chu Miểu rút ra tờ giấy khăn, lung tung mà lau khóe mắt, cọ qua cọ lại, tùy tay ném xuống sàn.
Hướng Vãn mắt nhìn thùng rác gần trong gang tấc, lại nhìn thoáng qua đống khăn giấy vứt bừa trên sàn, mím môi.
"Anh ta nói sao?" Chu Miểu hít hít nước mũi, mới vừa lau xong nước mắt lại tràn ra, trông chật vật vô cùng, "Anh ta nói minh chịu không nổi cảnh tôi cùng những người đàn ông khác ở bên nhau, một... tưởng tượng đến tôi cùng nam nhân khác ngủ chung, anh ta liền cảm thấy... cảm thấy tôi dơ..."
"Nhưng tôi làm này hết thảy đều không là vì anh tôi sao? Lại nói, anh ta là người dẫn những kẻ đó đến ngủ với tôi, lần đó sau khi sự tình phát sinh, tôi muốn cùng anh tôi chia tôi, anh tôi lại xin lỗi tôi, nói tuyệt đối sẽ không... sẽ không bởi vì loại chuyện này ghét bỏ tôi, chia... chia tay!"
"Nhưng hiện tại... anh tôi... anh tôi nói mình chịu không nổi, nói mình thích người khác rồi... là nữ sinh vừa tốt nghiệp. Anh tôi nói thực lòng xin lỗi tôi, nhưng anh tôi thực sự không yêu tôi..."
Chu Miểu hai mắt đẫm lệ mà bắt lấy cánh tay Hướng Vãn, thanh âm nghẹn ngào hỏi: "Cô nói xem tôi vì anh ta làm đến nước này còn chưa đủ nhiều sao? Anh ta vì cái gì lại... lại đối xử như thế với tôi?"
Hướng Vãn chỉ là đưa khăn giấy, không lên tiếng.
Loại chuyện này, vốn dĩ không nói rõ ai đúng ai sai, nói cho cùng vẫn là không yêu mà thôi.
Từ lúc Hướng Vãn trở lại Mộng Sở Hội làm việc như cũ tính ra cũng hơn 1 tháng.
Chẳng qua có khả năng bởi vì Triệu Du tự mình vì cô mà tổ chức tiệc sinh nhật, những người đến Mộng Sở Hội tiêu khiển cũng không động tay động chân với cô, hoặc nói những lời xúc phạm, nhiều lắm có người thấy cô lớn lên xinh đẹp, quay lại xem vài lần mà thôi.
Giang Thích Phong cùng Tống Kiều đính hôn trùng với lễ quốc khánh.
Giang gia lấy cớ nhân viên tạp vụ không đủ, muốn thuê Hướng Vãn đi phục vụ, Hướng Vũ trực tiếp thuê cho Giang gia một trăm nam nữ làm nhân viên tạp vụ, xem như là món quà mừng cho Giang Thích Phong cùng Tống Kiều, làm hại Giang, Tống hai nhà làm trò cho toàn bộ khách mời.
Trừ lần đó ra không có chuyện gì nữa, hơn một tháng chưa thấy được Hạ Hàn Xuyên, Giang Thanh Nhiên ngày càng sốt ruột, Hướng Vãn tăng thêm vài cân, ít nhất thoạt nhìn sẽ không giống như là một trận gió là có thể bị cuốn đi.
"Hôm nay được nghỉ, có muốn cùng tôi đi dạo phố không?" Sau khi cùng bạn trai chia tay, Chu Miểu tiều tụy rất nhiều, lớp trang điểm cũng che không được sắc mặt tái nhợt cùng quầng thâm mắt.
Hướng Vãn đang muốn đáp ứng, di động vang lên, "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước."
Điện thoại là Hướng Vũ gọi đến, cô cầm di động vào toilet.
"Có phải hôm nay em được nghỉ?" Hướng Vũ đi thẳng vào vấn đề, giọng nói so với bình thường mang theo vài phần áp lực cùng bực bội.
Hướng Vãn ừ một tiếng, nhíu mày hỏi: "Vì điều gì mà anh sốt ruột vậy?"
"Hôm nay đừng đi ra ngoài, buổi chiều anh hẹn Hạ Hàn Xuyên ở Mộng Sở Hội. Đừng để di động tắt nguồn, chờ anh điện thoại." Nói xong, Hướng Vũ lần đầu tiên tắt điện thoại trước.
Hướng Vãn ngẩn người, tay nắm chặt di động vì dùng sức mà khớp xương trở nên trắng bệch. Cô gắt gao nhấp môi, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi.
Hơn một tháng này chưa thấy được Hạ Hàn Xuyên, hơn nữa cũng không ai làm khó cô, cô đã sớm quên cái kế hoạch này rồi.
Nghĩ đến việc câu dẫn Hạ Hàn Xuyên thất bại, tức khắc mặt Hướng Vãn cắt không còn giọt máu, tay cần di động run rẩy, lúc sau lại gọi cho anh trai.
Điện thoại đã thông, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: "Anh, trong khoảng thời gian này Hạ Hàn Xuyên, Giang Thanh Nhiên bọn họ chưa tới Mộng Sở Hội lần nào, chị Lan bọn họ cũng không làm khó em, có thể không không..."
Cô thật rất sợ thủ đoạn Hạ Hàn Xuyên.
"Không thể!" Hướng Vũ trực tiếp đánh gãy lời cô, giọng nói còn lớn hơn, "Hạ Hàn Xuyên trong khoảng thời gian này không đến Mộng Sở Hội làm khó em, nếu trong thời gian tới hắn lại tiếp tục tìm đến thì sao?"
"Những vị khách khác tham gia tiệc sinh nhật của em vừa rồi, họ nể mặt dì Triệu, nên sẽ không động tay động chân với em! Tên Hạ Hàn Xuyên là con trai bà ấy, sao có thể chắc chắn hắn không có khả năng làm gì với em!"
Hướng Vãn rũ con ngươi, lông mi run rẩy.
Điều anh trai nói cô cũng có nghĩ đến, nhưng là... cô nhắm mắt lại, chỉ cần nhớ đến cảnh tượng hai năm trước Hạ Hàn Xuyên cầm gậy golf đánh gãy chân, sau lưng nổi lên từng đợt mồ hôi lạnh.
Sợ, cô là thật sự rất sợ HạHàn Xuyên.
"Được rồi, quyết định như thế đi!" Hướng Vũ hấp tấp vội vàng mà nói: "Camera mini anh đã giúp em chuẩn bị tốt, mấy món nội y anh cũng giúp em chuẩn bị vài món, đừng nghĩ nhiều, xảy ra chuyện chuyện gì cứ đẩy lên người anh là được!"
"Không nói nữa, còn nhiều việc anh chưa an bài tốt, cúp máy đây!" Hướng Vũ trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Hướng Vãn nhìn ảnh nền di động là hình anh em hai người chụp chung, dưới ánh mặt trời, anh trai ôm vai cô, hai người cười đến sáng lạn.
Ảnh chụp của hai năm trước, hiện giờ xem lại, cảm giác như một trôi qua đã một thập kỷ rồi.
Cô liếm liếm môi, dùng sức nắm chặt di động. Cô sợ Hạ Hàn Xuyên là thật, nhưng cô cũng nghĩ sẽ ở lại Mộng Sở Hội làm việc cả đời...
Cốc cốc cốc!
"Hướng Vãn?" Chu Miểu gõ gõ cửa buồng vệ sinh, gọi một tiếng.
Hướng Vãn cất di động, mở cửa nỗ lực áp xuống cảm xúc phức tạp, "Thực xin lỗi, tôi hôm nay còn có chút không khoẻ, nên không thể cùng cô dạo phố. Diệp hôm nay cũng được nghỉ, cô có thể đi hỏi cô ấy xem."
Chu Miểu chằm chằm nhìn cô, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]