"Tôi đây làm đúng hay sai, còn không tới phiên cái đồ đê tiện như cô nói!" Lâm Điềm Điềm đau đến mặt đều vặn vẹo, còn ngạnh cổ lên mắng, "Hướng Vãn, cô cái đồ xú kỹ nữ tiện nhân vạn người bức, có bản lĩnh giết chết tôi đi!"
Hướng Vãn trên tay sức lực lớn thêm vài phần, quay đầu nhìn Chu Miểu nói: "Cô có kéo đúng không? Cho tôi mượn dùng một chút."
"Hướng Vãn, cô bình tĩnh một chút!" Vừa nghe đến kéo, Chu Miểu liền sợ đêm nay ở ký túc xá này sẽ xảy ra án mạng.
Nghe được lời này, Lâm Điềm Điềm còn ở một bên la lên, "Muốn giết tôi sao, Hướng Vãn, cô chình là một kẻ ti tiện, một kẻ giết người!"
"Miệng của cô dùng để ăn phân sao?" Hướng Vãn cầm khăn lông, đem tay Lâm Điềm Điềm trói ngược ra sau lưng.
Nhìn thấy Lâm Điềm Điềm bị ấn xuống đất nhưng vẫn chửi ầm lên, Chu Miểu hoảng sợ, khó hiểu còn có nôn nóng phức tạp trong ánh mắt, đi đến mép giường Lâm Điềm Điềm, cầm một chiếc giày, nhét vào trong miệng cô ta.
Trong ký túc xá nháy mắt an tĩnh không ít, nhưng vẫn có thể nghe Lâm Điềm Điềm trong miệng phát ra tiếng ô ô.
Hướng Vãn bước đến trước bàn của mình, mở ngăn bàn lấy ra một chiếc kéo, ngồi xổm trước mặt Lâm Điềm Điềm. Người nãy giờ trong miệng vẫn ô ô bỗng ngừng hẳn, trong mắt oán độc phẫn hận biến thành sợ hãi.
"Hướng Vãn!" Chu Miểu run run rẩy rẩy mà đi đến đoạt lấy cây kéo trong tây Hướng Vãn, "Vì... Vì Lâm Điềm Điềm này... vì loại người như thế này mà phạm tội giết người, không đáng đâu!"
Hướng Vãn quét mắt liếc cô một cái, "Buông tay."
"Không... Tôi không... Không buông." Chu Miểu sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, nhưng còn liều mạng lắc đầu, "Cô nghĩ... nghĩ xem, nhà cô tuy không nhận cô, nhưng còn anh trai cô... còn có chị dâu... còn cả..."
Hướng Vãn cau mày đánh gãy lời cô ta nói, "Tôi không giết người."
"Thật..." Chu Miểu vốn muốn hỏi thật vậy không, nhưng thấy cô xác thật không giống như là muốn giết người, liền buông tay, tứ chi mềm nhũn mà ngồi xuống trên giường, lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Hướng Vãn nhìn Chu Miểu trong mắt đầu sợ hãi, sau đó trong mắt lại tràn đầy ngạc nhiên, cuối cùng trong ánh mắt là ngượng ngùng cười. Hướng Vãn đem mái tóc dài óng mượt mà Lâm Điềm Điềm tỉ mỉ bảo dưỡng, cắt thành trái trọc một mảng, phải trọc một mảng, mái tóc lởm chởm dài ngắn không đồng đều.
Hôm nay là sinh nhật của chính mình, Hướng Vãn nhớ đến quá nhiều sự việc xảy ra trong quá khứ, hơn nữa sau khi nghe những lời dì Lưu nói ra, trong lòng cô càng khó chịu, nhưng sau khi cắt tóc Lâm Điềm Điềm, tâm tình của cô ngược lại bình tĩnh hơn trước.
"Cô... cô thật tài tình!" Chu Miểu thật sự nhịn không được, cười đến không thở được.
Hướng Vãn chụp mấy tấm của Lâm Điềm Điềm từ cổ trở lên, rồi mới cởi trói cho cô ta, "Đừng có chọc tôi, bằng không tôi sẽ mang những ảnh chụp này của cô cho tất cả những người trong Hội sở này xem."
Cô thật sự thấy Lâm Điềm Điềm rất phiền cứ một ngày hai lần lại chửi, nghe rất đau đầu!
Lâm Điềm Điềm vứt chiếc giày trong miệng ra, hướng xuống đất phun ra mấy ngụm nước bọt, cũng không có thời gian mắng Hướng Vãn, vội vàng chạy tới trước gương.
"A!" Cô ta che lại đầu thét chói tai, trong mắt đầy tơ máu nhìn một đống tóc trên mặt đất.
Chu Miểu cười đến chảy cả nước mắt, "Lâm Điềm Điềm, cô... Khụ... bộ dáng này của cô quá buồn cười!"
"Hướng Vãn, tôi giết cô!" Lâm Điềm Điềm không biết có bao nhiêu quý trọng đối với mái tóc này, hiện giờ lại bị làm thành như vậy làm sao không muốn giết chết Hướng Vãn cho được.
Hướng Vãn né tránh Lâm Điềm Điềm đang lao đến mình, người ở sau lại lần nữa nhào lên tới phía trước, cô giơ di động trong tay, "Cô thể mua tóc giả đội lên, như vậy trừ tôi và Chu Miểu, ai cũng sẽ không biết bộ dạng bây giờ của cô."
Thanh âm so vừa rồi lại lớn thêm một chút, "Nhưng nếu cô lại không biết tốt xấu, thì cô tự hiểu những tấm ảnh này sẽ đi đâu rồi nha."
Nghe này, sự điên cuồng vừa rồi của Lâm Điềm Điềm liền biến mất, chỉ là cực kỳ oán độc mà nhìn chằm chằm Hướng Vãn, hận không thể giết chết cô.
Cốc cốc.
Trùng hợp lúc này có người gõ cửa, không chờ bên trong lên tiếng, cửa liền xoạch một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Bên ngoài cửa phòng, một đám người hóng cổ nhìn vào trong xem, ý đồ thấy rõ là muốn biết bên trong đã xảy ra cái gì. Nhưng Mộng Lan yểu điệu lượn lờ mà tiến vào, liền đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt những người đó.
Trong tay Mộng Lan cầm một hộp quà, vốn là đến tìm Hướng Vãn, nhưng lơ đãng quét đến kiểu tóc mới của Lâm Điềm Điềm, cô không nhịn xuống được, phụt một tiếng cười.
"Chị Lan, chị phải làm chủ cho em" Lâm Điềm Điềm như là lập tức tìm được chỗ dựa, tốc cực nhanh mà nói với Mộng Lan, "Hướng Vãn vừa mới đem em trói lại, lấy giày nhét vào trong miệng, còn cầm kéo muốn giết em! Hội sở chúng ta không thể lưu loại một kẻ phạm tội giết người như này!"
Mộng Lan miệng cười, mắt hoa đào trung phiếm muôn vàn phong tình, lại nhợt nhạt châm chọc, "Nếu là Hướng Vãn muốn giết cô, thì cô đã sớm không còn mở miệng kể khổ cho tôi được nữa rồi, chứ không phải như bây giơ trên người một vết thương nhỏ cũng không có?"
Hướng Vãn đứng ở một bên, không lên tiếng.
Mộng Lan nếu liền tin tưởng những lời nói lung tung của Lâm Điềm Điềm, cũng không đảm đương nổi chức giám đốc của cái Hội sở, cô không cần thiết giải thích.
"Cô ta muốn giết em!" Lâm Điềm Điềm chỉ vào nhúm tóc trên mặt đất hét lớn: "Đây là chứng cứ Hướng Vãn muốn làm em nhục nhã, nếu tối nay chị đến trễ thêm chút nữa, có thể cái chị thấy là thi thể của em!"
Mộng Lan than nhẹ một tiếng, gỡ cánh tay Lâm Điềm Điềm đang túm cô ra, mặt mày ẩn ẩn có vài phần không kiên nhẫn.
Lâm Điềm Điềm vẫn cố tình không xem như không nhìn thấy ánh mắt này, "Còn có Chu Miểu cái đồ tiện nhân này, cô ta biết Hướng Vãn kia muốn giết người mà vẫn giúp đỡ, cô ta chính là tòng phạm! Chị Lan, em muốn báo án hai người họ, làm họ ngồi tù!"
"Báo đi." Đuôi mắt Mộng Lan hơi nheo lại, nhìn Lâm Điềm Điềm đang ngây người, hài hước nói: "Như thế nào không đi nữa? Yêu cầu tôi cho cô mượn di động sao?"
Lâm Điềm Điềm sắc mặt đỏ trắng rồi lại hồng, thật giống như một bảng màu, cuối cùng cô ta oán hận mà trừng mắt nhìn Hướng Vãn liếc mắt một cái, lấy một chiếc mũ đội lên, đạp tung cửa đi ra ngoài.
"Tiểu cô nương này, tính tình thật là." Mộng Lan xoa xoa lỗ tai vì tiếng động quá to mà phát đau.
Chu Miểu mắt nhìn Hướng Vãn, tiến đến trước mặt Mộng Lan nói: "Chị Lan, tính tình Lâm Điềm Điềm như vậy, chị không sợ cô ta mang đến cho hội sở này nhiều phiền toái sao?"
"Cô là muốn tôi đuổi cô ta?" Mộng Lan không chút để ý hỏi Chu Miểu một câu, sau đó đem hộp quà nhét vào trong tay Hướng Vãn, nói: "Đây là Nhậm tiểu thư nhờ Chung tiên sinh, rồi đưa lại cho Hạ tổng nhờ ngài ấy đưa cho cô quà sinh nhật."
Hướng Vãn nhìn hộp quà, ngẩn người.
Cô cho rằng... Nhậm Tiểu Nhã sẽ không đến tìm mình nữa.
"Chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, chị Lan suy nghĩ nhiều." Chu Miểu cười cười, từ trên bàn cầm một túi đồ vật, "Đây là đặc sản ở quê em, chị nhận lấy nếm thử một chút."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]