Hướng Vũ chạy tới trước mặt cô muốn kiểm tra vết thương trên đùi, lại không biết bắt đầu từ đâu. Mắt anh tràn dầy tơ máu, anh trừng mắt nhìn ông nói từng câu từng chữ một “ Tôi thấy cmn ông điên rồi.”
“ Mày… khụ khụ!” ông hô hấp gấp gáp, giống như một giây sau sẽ hít không thông.
“ Không sao chứ, Kiến Quốc?” Vu Tịnh Vân nhặt thuốc lên, mắt đỏ hoe vỗ lưng cho ông, khuôn mặt lộ vẻ khẩn cần “ Vãn Vãn con về trước đi.”
Không đợi cô trả lời , Hương Vũ rống lên “ Đây là sở cảnh sát, không pải nhà chúng ta mở, bà dựa vào cá gì kêu Vãn Vãn rời đi? Tôi thấy các người….”
“ Anh, đừng nois chuyện như vậy với….Hướng phu nhân” cô mở to mắt, éo bản than không được rơi lệ, than âm có vài phần đặc “ Em về bệnh viện.”
Hướng Vũ nhìn vào đùi cô nhăn mày ni “ anh đưa em đi.”
“ em bắt xe về được rồi” cô lắc đầu cự tuyệt, rời đi dưới ánh mắt của Vu Tịnh Vân bước khập khểnh ra ngoài.
Hướng Vũ tính đuổi theo bị Lâm Na Lộ kéo lại “ Nếu anh không muốn ba mẹ chửi Vãn Vãn thì đừng đuổi theo.”
“ Anh cmn đều nghe lời của bọn họ, không qua lại với Hướng Vãn, bọn họ sẽ không chửi Vãn Vãn sao?” Hướng Vũ trào phúng nhìn Hướng Kiến Quốc và Vu Tinh Vân, kéo tay cô ra đuổi theo Hướng Vãn.
Lâm Na Lộ muốn theo ra ngoài, nhưng thấy sắc mặt đỏ hoe của Hướng Kiến Quốc còn có vành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2785494/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.