Chương trước
Chương sau
“không phải là tôi không muốn thả “ Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói “ Hành động của anh Hướng Vũ lần này thật sự…” cô dừng một chút “ Có chút quá đáng. Anh Hàn Xuyên thay tôi trút giận mà tôi hai ba lần thay anh Hướng Vũ nói chuyện, e là lòng anh Hàn Xuyên càng lạnh, cũng hy vọng cô có thể hiểu cảnh ngộ của tôi.”

Nghe vậy, Hướng Vũ trực tiếp giãy dũa khỏi sự khống chế của Lâm Na Lộ , xông qua giật lấy cái điện thoại tắt đi “ ++, đồ tâm địa, không cần phải cầu xin cô ta, ba mẹ sẽ nghĩ cách đưa anh ra.”

“ Anh ….” Hướng Vãn nhíu mày càng chặt “ Đưa điện thoại cho em”

Gân xanh trên cổ anh hiện lên một cách dữ tọn “ Không đưa! Không cần em phải đi cầu xin nó!”

“ Vãn Vãn , cho em.” Lâm Na Lộ thừa dịp anh không để ý ,cướp đi điện thoại đưa lại cho Hướng Vãn.

Nhậm Tiểu Nhã đứng một bên nhìn đến mơ hồ,hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Nhân viên lao công ở Mộng hội sở tại sao lại có quan hệ với Hướng gia?

Tút….

Lúc Hướng Vãn tiếp lấy điện thoại cũng là lúc điện thoại vang lên , Giang Thanh Nhiên gửi lại một tin nhắn ( Xin lỗi không giúp được , nhưng mà cô có thể thương lượng với anh Hàn Xuyên, chỉ cần anh ta chịu thả tôi không có vấn đề gì.)

Cuối cùng là một icon mặt cười.

Hướng Vãn liếm liếm đôi môi khô khốc, đáy mắt hiện lên một tầng u ám.

Tìm Hạ Hàn Xuyên?

Khiến anh đồng ý thả anh cô ra càng khó.

Bên Giang Thanh Nhiên không chịu , Hướng Vãn gọi cho Hạ Hàn Xuyên không ai bắt máy, sở cảnh sát không chịu thả người.

Sau khi Nhậm Tiểu Nhã biết đại khái rõ ràng mọi chuyện, có ý tốt nhắc nhở vài câu “ Cố ý phá hư tài sản công và tư , thêm tội cố ý gây thương tích cho người khác, không chỉ đơn giản là đi tù một tháng.”

Cô chỉ về hướng người đàn ông đang nói chuyện với cảnh sát “ Thấy chưa? Người đó là sư phụ của tôi, Chung Vũ Hiên , kim bài luật sư, là cây cột của sự vụ sở! luật sư Hạ tổng mời lần này chính là sư phụ của tôi, hơn nữa tôi nói với các người , sư phụ của tôi xuống tay nặng lắm…”

“ Tiêu Nha đầu lại nói gì sau lưng tôi?” Chung Vũ Hiên đi qua hướng Hướng Vãn cười , kéo cổ áo của Nhậm Tiểu Nhã đem người kéo đi.

Lâm Na Lộ một mặt ảm đảm “ Lần này phải làm sao?”

“ Buồn cái gì?” Hướng Vũ là người đương sự nhưng lại không thấy lo lắng “ Ba mẹ sẽ không trơ mắt nhìn anh ở tù, nửa tiếng trước anh có gọi cho họ rồi , bây giờ chắc cũng sắp đến rồi.”

Lâm Na Lộ liền biền sắc , cô nhìn Hướng Vãn, chửi Hướng Vũ “ Anh gọi điện cho ba mẹ làm gì? Não úng nước sao?”

“ Tóm lại lão tử không đi cầu xin đôi cẩu nam nữ đó!” Hướng Vũ hai tay khoanh trước ngực, trong lời nói mang theo chút tức giận.

Vừa nói xong vợ chông Hướng Kiến Quốc xông vào.

Triệu Du tới trước mặt Hướng Vũ hỏi han ân cần, đôi mắt ửng đỏ,còn Hướng Kiến Quốc trực tiếp xông tới trước mặt Hướng Vãn tát một bạt tai lên mặt của cô “ Tôi đã nói cô cách Hướng gia xa một chút, cô có phải muốn chọc tôi tức chết mới vừa lòng?”

Ông giận tới sắc mặt đỏ bừng, mở miệng thở hổn hển.

Trên mặt cô nóng ran, cô ôm lấy mặt cuối đầu nói “ Xin lỗi đều là lỗi của con.”

Trong miệng lan tràn mùi tanh của máu khiến cho cô có chút buồn nôn.

Trước kia ba mẹ cô đối xử bình đẳng giữa anh và cô, bất kể hai người làm chuyện khốn nạn như thế nào họ cũng dọn dẹp cho hai an hem cô.

Nhưng từ sau tai nạn xe hai năm trước cô đã không còn quyền hạng đặc biệt đó nữa rồi.

“ Cô đừng nói những chuyện này với tôi, tôi không muốn nghe.” Hướng Kiến Quốc chỉ vào mũi cô, rống lên từng chữ “ Nếu cô thật sự nhớ đến trước đây tôi và mẹ cô đối tốt với cô, lần sau tránh xa Hướng gia chúng tôi một chút!”

Hướng Vãn dùng ngón trỏ lau đi vết máu trên khéo miệng, cổ họng thắt chặt lại, một chũ cũng không nói được.

Nhậm Tiểu Nhã đứng một bên xem đến ngẩn ra, vô ý thức vuốt khuôn mặt non nớt của mình, sờ sờ cái cổ nhỏ “ Sư phụ, cô ấy rốt cuộc có phải con gái của Hướng tổng không?”

Chung Vũ Hiên Ùm một tiếng kéo cổ áo sau của cô “ Đi đâu?”

“ An ủi cô ấy một chút, nếu như ba tôi đánh tôi như vậy, tôi nhất định sẽ tức đến khóc “ Lực phía sau cổ áo không giảm , Nhậm Tiểu Nhã đi nửa ngày vẫn ở chỗ cũ, quay đầu nhìn anh “ Sư phụ”

Chung Vũ Hiên dùng thêm một chút sức, kéo cô về bên cạnh “ Chuyện thối nát của Hướng gia để họ xử lý đừng tham gia vào”

“ Phá đồ là tôi phá, đánh người cũng là tôi đánh, ông dựa vào cái gì mà đánh Vãn Vãn?” Hướng Vũ chắn trước mặt Hướng Vãn, khuoomn mặt anh tuấn tái nhợt “ ông cái người làm ba rốt cuộc có trái tim hay không? Có cmn chắc chắn cũng là đen”

Hướng Kiến Quốc chỉ anh, tức đến nửa ngày hít thở không thông.

“ Bọn nó cũng là con nít, đừng sinh khí với bọn nó.” Vu Tịnh Vân vỗ vỗ lưng của ông lo lắng nói “ có cần phải uống thuốc không?”

Hướng Kiến Quốc giận dữ nhfn Hướng Vãn ở đằng sau “ Không uống ! uống rồi bị chọc tức vẫn bị tức chết”

“ Nếu bị tức chết cũng là ông đáng chết.” Hướng Vũ hai năm nay sống trong sự áy náy, cách một đoạn thời gian sẽ mơ thấy đôi mắt tuyệt vọng của Hướng Vãn khi bước vào tù, anh sắp bị ánh mắt đó bức điên “ Cmn ông có thể tin đứa con gái mưu mô của Giang gia tại sao lại không tin Vãn Vãn?”

Ngực của ông phập phồng, dường như giây sau liền không thở được “ Mày… mày”

Kinh ngạc đứng nhìn ông , trong lòng Hướng vãn từng trận hít thở không thông.

Trước năm mười tám tuổi , ba chưa từng trợn mắt phiếm đỏ với cô, nhưng hai năm này ba chưa từng không trợn mắt với cô.

Tại nạn xe của hai năm trước hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.

“ A Vũ, con nói ít hai câu đi.” Đôi mắt Vu Tịnh Vân đều đỏ, tay run rẩy lấy thuốc “ Nào, uống thuốc mau lên.”

Hướng Kiến Quốc quay đầu đi dùng sức đẩy tay bà ra, thuốc rơi đầy trên mặt đất.

“ Ông…Ông đang làm gì vậy?” Vu Tịnh Vân lau nước mắt ngồi xuống nhặt thuốc “ Đều rơi trên đất hết rồi, nhặt lên không biết còn uống được…”

Hướng Vũ muốn nhặt với bà nhưng không bỏ được mặt mũi.

Hướng Vãn từ sau lưng bà đi lên cùng nhặt thuốc với bà.

“ Cút” Hướng Kiến Quốc tay ôm lồng ngực, một chân đá vào người Hướng Vãn.

Mọi người trong cục cảnh sát nhìn nhau, không biết có nên đỡ hay không cuối cùng tất cả đền xoay đầu đi chỗ khác coi như không thấy.

“ Không phải nói Hướng tổng rất nho nhã…sao?” khuôn mặt trẻ con của Nhậm Tiểu Nhã nhăn lại, cô lại muốn đi lên trên bị Chống Vũ hiên túm lại.

Nhậm Tiểu Nhã nghiêng đầu nhìn anh ,miệng méo mó “ Sư phụ, ngài không cảm thấy đáng thương sao?”

“ hai lần luận văn một ngàn chữ nếu đỡ cô ta,tự quyết đinh.” Chung Vũ Hiên thả cô ra,nâng lên gọng kính tơ vàng.

Nghe vậy, Nhậm Tiểu Nhã do dự lại do dự,đứng im tại chỗ.

Hướng Vãn nằm sấp trên mặt đất, đè phải vết bỏng bên chân phải đau đến trên trán ứa đầy mồ hôi lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn ông,không biết phải làm như thế nào, chất lỏng lạnh lẻo theo hai má cô đi xuống.

“ Vãn Vãn, em thế nào?” Lâm Na Lộ nhắn mày ngồi xuống, lau nước mắt cho cô rồi đỡ cô dậy “ Vết thương trên đùi có bị gì không?”

Hướng Vãn lắc đầu, tay run rẩy lâu đi nước mắt không khống chế được rơi xuống. Khóc cũng không ai đau lòng, uổng phí cho người ta chế nhiễu.

Ta nói với con…khụ khụ như thế nào?” Hướng Kiến Quốc rống lên “ Nó từ lâu đã không phải là người của Hướng gia, tránh xa nó một chút.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.