Trong bếp, mùi gạochín trộn mùi thuốc sắc hoà quyện. Hôm qua Mai chỉ uống một thang lúctối, cả ngày đi đường không uống được. Cô sẽ ‘nhờ’ thang thuốc còn lạinày để ‘khỏi bệnh, hết nôn’.
- Nương, đợi con ăn cháo, uống thuốc xong mà còn nôn thì đi mời lang y, nếu con không nôn thì đừng mời nhé?Buổi sáng chắc do con ăn nhiều nghêu quá, lạnh bụng.
- Thật không? Con không ăn được nghêu? Lúc trước vẫn ăn mà.
Nguyễn thị cũng nhớ ra là nghêu ăn nhiều sẽ lạnh bụng, tự trách mình vô ý. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái mà đau lòng.
- Con ăn cháo, uống thuốc xong nằm nghỉ, a Bình sẽ ở nhà với con. Nươngqua phụ bá mẫu. Nếu em nôn con chạy qua báo nương liền nghe.
Nương xoay qua nói với Bình ca.
- Con biết, nương.
Thấy Mai uống hết thuốc, nằm xuống giường xong thì nương lấy nón ra ngoài.Bình ca đi vào ngồi mép giường nhìn Mai. A Bình năm nay gần mười lămtuổi, vóc người gầy, xương tay chân không lớn như mấy đường ca nhà nhịbá, tam bá. Sau này trưởng thành sẽ giống Lê tứ - cha Mai, gương mặthẹp, dài với sóng mũi cao, cằm thon, đường nét miệng tinh tế. Mái tóckhông dài, vuốt rồi buộc gọn phía sau bằng dây vải xanh đậm.
- Ca đoán đúng rồi, muội không bệnh nặng, chỉ hơi mệt. Muội muốn nương cùngđi theo để biết chuyện ở đây. Ca cũng cần biết, dù sao cũng là nhà củachúng ta. Chúng ta phải biết chứ, đúng không?
- Ừ.
Mai trợn mắt, cô nói nhiều vậy mà hắn chỉ ừ một tiếng, thiệt tình. Thôi, bỏ qua đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/202172/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.