Lê nhị và Lê tam mặcdù không phải đối đãi hết lòng với người em khác mẹ này, nhưng sốngchung cũng mấy chục năm, cùng nhau lớn lên. Ngày thường có chút so đo,khi gặp chuyện vẫn là đoàn kết, là người nhà. Lần này Lê tứ muốn rangoài, còn đi xa như vậy họ cũng bất ngờ, tự nhiên ngẫm lại mình cũng tệ quá nên em trai mới muốn đi?
Cách đây hai năm, khi a Vinh cướivợ, nhà đông người không có phòng. Nhà Lê lão suy tính xây phòng mới cho cả nhà Lê nhị, đương nhiên là bên cạnh nhà chính, chứ không phải ởriêng. Chưa kịp làm thì Lê tứ gãy chân, tốn hết tiền trong nhà mới khoẻlại. Sau đó, đành phải thu dọn một phòng nửa sau chái nhà cho vợ chồng a Vinh ở.
Năm nay a Hân đã gần mười tám, sắp cưới vợ; Lê lão cònchưa biết tính toán thế nào. Phía trên sườn núi vẫn còn mấy vị trí dựngnhà được, ông đang định gặp trưởng làng hỏi thăm; giờ con trai muốn vômiệt trong sinh sống làm ông suy nghĩ đủ đường.
Mấy đứa nhỏ biết đây là chuyện lớn, chỉ im lặng theo dõi, không dám chen miệng.
- Cha, 'đất lành chim đậu' là gì vậy? Con nghe Đỗ gia gia nói vũng ĐôngHồ là đất lành đó. Tương huynh dẫn con với A Phúc, Bình ca đi tát đìaquá chừng cá tôm luôn; nướng, nấu canh đều ngon.
Mai cất giọnghỏi cha nàng, giọng không lớn không nhỏ trong không khí yên lặng làm mọi người đều nghe được. A Phúc gật đầu liên tục.
- Tương huynh dẫn con với Bình ca đi tát đìa, quá chừng cá, con tự mình bắt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/202170/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.