Hôm trước mấy đứa nhỏ ngồi đếm lại tiềnquỹ, chờ bán thêm gà đợt Tết này nữa thì sẽ “chia phần” của Cúc tỷ ra. A Cúc mới đầu ngại ngùng không muốn lấy, nhưng mà đâu có gì mà ngại.
– Tỷ giữ làm vốn. Mai mốt muội trồng được vườn cây rồi thì tỷ cần tiềntrả cho thợ nữa chứ. Một mình tỷ làm sao khai hoang cả khu đồi được.
Nghe Mai nói vậy a Cúc mới gật đầu. Còn mấy đứa con trai lại tranh nhau hỏi chuyện khai hoang đồi làm gì? Trồng cây gì?
Chuyện này Mai chỉ nói sơ qua, cô định trồng cây ăn trái chỗ đồi cao ở BìnhSan. Cây ăn trái cần vài năm mới thu được trái, người trồng phải kiênnhẫn, chịu khó. Bù lại mình trồng một lần mà thu hoạch “cả đời”. Nhưngmà điều kiện quan trọng nhứt là phải có đầu ra. Vài năm nữa ở đây làthương cảng sầm uất, chắc chắn sẽ bán được. Cô cần thêm thời gian ươmgiống, trồng thử. Cô tính trồng cây con ở nhà mình, khi nào số lượng kha khá sẽ đào gốc rễ mang đến La gia vẫn được.
– Nương thấy ở miệt Trấn Giang dễ trồng hơn. Cây tự nhiên lớn mà cũng sai trái.
Nương nghe chuyện chỗ La gia có thể trồng cây ăn trái, bán ra tiền kiếm sống, bớt chuyện đi săn trong rừng thì rất chú ý.
– Nương không nhớ mấy trái xoài lần trước sao, ăn ngọt hơn ở đây đó.
A An nhắc lại giỏ xoài Hùng huynh cho lúc trước. Thổ nhưỡng ở vùng đồinúi không hẳn là cằn cỗi. Chỗ đất gò cao thì trái sẽ ngọt hơn, đứa nhỏnhà nông nào cũng biết. Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313990/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.