Thoáng chốc đã đến ngày chợ phiên, nương không đi chợ bán. Lưu bá mẫu ốm nghén dữ quá cũng ở nhà, lúc qua nhà Mai chơi cứ nhắc Tương huynh. Huynh ấy đi gần nửa tuần trăng rồi. Hai hôm trước nhà ngoại có người về để chở thêm gạo lúa bán huynh ấy không theo về. Lại nghe chuyện ra giêng năm sau là Từ tiểu thơ xuất giá.
– Tẩu đừng buồn rầu sanh bệnh, còn có đứa nhỏ trong người. A Tương lớn rồi, hắn sẽ nguôi ngoai thôi.
Nương chỉ biết an ủi vậy, đang tìm chuyện khác nói thì bá mẫu thở dài:
– Hôm trước sui gia Nguyễn gia mang lễ đến muốn hưu. Nghe nói là không thèm nhắc đến cháu nội gái luôn.
– Ừ, ta có thấy xuồng lớn ghé vào Nguyễn gia, cũng đoán được. Nhà bên đó quá tuyệt tình đi, dù gì cũng có cháu nội rồi.
– Ngoại a Tương nghe được tin là nhà họ muốn kết giao với họ Trần ở Trấn Biên, dòng dõi quan lại ở Chánh Dinh mới theo về.
– Nguyễn gia bên này không phải cũng là dòng dõi nhà quan sao?
– Ừ, thì vậy nên trước đây họ mới kết thông gia. Không biết sao bây giờ lại quyết liệt vậy, chắc có ẩn khúc mà mình không biết.
– Vậy Nguyễn gia tính sao?
– Còn tính gì, người ta làm đến vậy cũng không thể mặt dày níu kéo. Huống hồ Nguyễn bá rất trọng danh tiếng, đã đồng ý rồi.
Nguyễn bá trong lời bá mẫu nói là ông nội của a Tùng.
– Vậy ba bà cháu họ làm sao?
Khó ai trả lời được câu hỏi của nương. Ba bà cháu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313937/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.