Gian nhỏ phía trước xưởng gỗ không tránh khỏi vụn mạt cưa phủ đầy. Mai lấy cây chổi rơm quét sạch tấm ván rồi ngồi xếp bằng vẽ vẽ lên bảng đất.
Các loại ghe lớn nhỏ, nặng nhẹ đều có ưu khuyết điểm của nó. Mai đang muốn làm ghe một hoặc tối đa hai người ngồi, cần nhất là đủ nhẹ và nhỏ để dùng trong những chỗ nước nông, khoảng không hẹp; đương nhiên là chỉ chở được ít đồ nhẹ thôi. Giống như a Sao, hắn dùng ghe này để tiến vào sâu trong rừng ngập mặn, tìm và chở tổ ong về. Hoặc mùa nước nổi một người đi giăng câu, đánh cá cũng thuận tiện. Một ngày có thể đi thăm câu mấy lần, không tốn nhiều sức, tuổi thiếu niên vẫn dùng được.
Trước kia mỗi lần học bài hay làm bài đều phải nghe nhạc, giống như phải có mới được. Đến đây gần một năm không có nhạc, không có phim ảnh dần dần cũng quen.
A Phúc chạy ra gọi mọi người ăn cơm làm Mai hơi giật mình, đã trưa rồi sao? Nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên đỉnh đầu, nắng gay gắt, mồ hôi cũng dính dính sau lưng mà Mai không biết.
– Dương ông tìm được thầy đồ rồi hả cha?
– Còn chưa tìm được. Cũng chưa biết năm nay nộp thuế sản vật như thế nào. Lần này Dương ông lên trấn không thuận lợi.
Mỗi năm nghe tin nộp sản vật cả làng đều lo lắng chuẩn bị tiền, vật đi nộp. Năm nay không có tin gì lại càng lo lắng hơn. Thu thuế, thu sản vật là chuyện quan trọng của các quan sở tại, vậy mà bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313936/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.