Về nhà ăn xong cơm, Mai xin nương một ít hạt sen, nấu chè hạt sen xong múc một tô rồi kéo a Vĩnh đi về hướng hào sen.
– Muội muốn đi đâu?
– Muội đến gặp sư ông, nhờ sư ông dạy cách trị rắn.
– Muội đừng sợ quá, nhà có người ở rắn không dám tới đâu. Chúng cũng sợ người mà.
A Vĩnh thấy Mai lo lắng nên an ủi, hắn nghe người lớn nói nếu mình khôngtrêu chọc thì rắn sẽ không tấn công. Quan trọng là mình đâu biết nó ởđâu để mà tránh, nếu biết mình tránh còn không kịp!
Tịnh xá nằmyên tĩnh như hoà vào rặng cây lá xung quanh. Sư ông đang cuốc luống đấttrống phía sau chùa. Hai đứa trẻ khoanh tay bạch sư, Mai đưa ông rổ tređựng tô chè nói:
– Nhà con nấu chè hạt sen, cúng dường sư ông dùng.
Sư ông cười nheo mắt:
– Con nhà Lê tứ phải không?
– Dạ phải sư ông.
Sư ông dựng cuốc vào bụi cây, bước vào nhà khách. Mai nhanh nhẹn đặt tô chè xuống bàn.
– Sư ông dùng từ từ, ngày mai con đến xin lại cái tô.
Nhìn đứa bé mặt mũi sáng sủa, đôi mắt hạnh tinh anh, ông vui vẻ nháy mắt hỏi:
– Con muốn hỏi cái gì?
– A, (bị sư ông phát hiện rồi sao?) A, ca con muốn học cách trị rắn cắn.
Mai nhéo cánh tay a Vĩnh, hắn biết ý gật gật đầu. Mai kể chuyện lúc sáng ởnhà cũ Lưu bá, rồi nói chuyện cô lo sợ, chỉ muốn đuổi rắn đi; không lẽnói mình muốn giết chúng trước mặt người tu hành như sư ông.
Sư ông nghe xong nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313885/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.