"Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Ngài ở đâu?"
"Nhị thiếu gia!"
Xung quanh Chi Mai lâu đã sáng trưng đèn đuốc bởi người của phủ vương gia. Ai nấy đều lo lắng hô to tên Thẩm Ngọc Hà, nhưng cuối cùng chẳng nhận được đáp lại. Xen lẫn trong đám gia nô có thể nhìn thấy rõ bóng dáng cao lớn của gã hậu cận trung thành nhất của Thẩm Ngọc Hà, Dạ Hiên. Từ đầu đến cuối hắn đều trầm mặc mà tìm kiếm thiếu niên nhưng chỉ có bản thân hắn rõ nhất trong lòng hắn có bao nhiêu lo lắng cho an nguy của chủ nhân mình.
"Nhị thiếu gia kia rồi! Nhị thiếu gia ở gần bờ sông!"
Lúc này, ánh mắt u tối của người thanh niên mới xuất hiện chút tia sáng. Hắn vượt qua đám gia nô, nhanh chân tiến về phía chủ nhân của mình. Thẩm Ngọc Hà đã sớm đứng không vững mà chỉ có thể dựa vào thân cây. Cả người thiếu niên đã ướt như chuột lột, tóc đen dán sát vào gò má trắng bệch trông đáng thương vô cùng.
Dạ Hiên nhanh chóng cởi áo ngoài khoác lên người thiếu niên. Hắn ôm lấy Thẩm Ngọc Hà quay lại hô to một tiếng:
"Trở lại vương phủ!"
Mà đám người An Sách đứng co ro một bên không dám đi theo cũng không dám ở lại. Bọn chúng vội vã đi theo hướng ngược lại, khuôn mặt đều xanh xao như người sắp chết.
"Còn con trai nhà Lâu thừa tướng nữa. Chúng ta có nên cho người bẩm báo không?" Một kẻ nhịn không được chột dạ mà hỏi.
Vừa rồi, khi phát hiện Thẩm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ti/2697462/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.