Ngày hôm đó nằm trên đồi cỏ, thu vào mắt cả một mảnh trời đất nước non, lần đầu tiên trong đời Triệu Vũ Hi thấy bình yên đến thế!
Cho dù bao nhiêu máu và nước mắt đã đổ, dù chịu đựng ngàn vạn uất ức đắng cay, hắn đột nhiên nhận ra đều quá khứ đã qua, có Hạ A Sửu ở bên, mọi thứ chẳng còn quá đớn đau như hắn từng tưởng!
"Bởi vậy... Hạ A Sửu... hãy bước vào trái tim ta đi..."
"Hả??"
"Dù rằng nơi ấy rất tối tăm... rất xấu xí..."
Triệu Vũ Hi bỗng bật cười, chỉ là tiếng cười thực mơ hồ, như chìm lấp giữa biển mù sương. Thanh âm hắn cũng khẽ ngân nga, lúc cuồn cuộn dạt dào, khi trầm thấp mông lung, khi lại u buồn mênh mang tựa mưa bay trong gió...
Và... hắn bắt đầu kể nàng nghe những bí mật ẩn sâu trong tim hắn: phụ thân là một thanh quan tài đức, nghĩa trọng tình thâm... mẫu thân là một nô tỳ thấp hèn, yếu ớt nhu nhược...
Phụ thân yêu thê như mạng, sủng ái tận trời, hẳn chính là vị lang quân mà các cô nương trong thiên hạ đều mơ ước kiếm tìm... chỉ là... thê tử của ông lại chẳng phải mẫu thân hắn!
Bà có mang hắn khi ông say rượu vào một đêm mưa gió, vì sợ ông bắt phá thai nên phải giấu giấu diếm diếm, lén lút sinh ra. Nuôi đến năm hắn hai tuổi thì mọi chuyện vỡ nở, hắn mới có thể quay đầu nhận tổ tông, chỉ ngàn vạn lần không ngờ tổ tông vốn chẳng muốn nhận mình.
Họ gọi hắn là "Triệu con hoang", càng khinh ghét coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-thuy-vo-ngan-hoi-1-a-suu/75850/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.