Nguyên văn trong “Đệ tam thập bát niên hạ chí” là “Còn có ai vì ta dừng bước, còn có ai bên ta như xiêm y này?”
So với năm thứ nhất nhẹ nhàng thì năm hai và năm ba đại học khá bận rộn. Đường Sư Ngưng chuẩn bị cho kì thi vấn đáp của mình trước một năm nên không xuất hiện trên diễn đàn, quan tâm với chuyện của Di Trạch dù không giảm nhưng lại hữu tâm vô lực.
Lễ tình nhân năm 2016 là mùng 7 tháng Giêng, Giang Di đã quay lại trường. Nhìn cây trường xuân trong sân trường nhuốm vàng rồi lại xanh biếc, cậu nghĩ cảm thụ về thời gian qua mau, mình vẫn không tìm được một từ nào để hình dung cả.
Cậu từ chối mọi lời tỏ tình, không yêu đương. Cậu rất kiềm chế, chỉ nhớ đến Lục Trạch một lần trong ngày, những lúc khác, cậu đều tập trung vào vẽ tranh để gây tê cho chính mình.
Bận, bận, bận sẽ không có thời gian nhớ người kia.
Thế nhưng mỗi tối khi tắt đèn nhắm mắt, trong đầu đều là người kia.
Cậu đã từng tin tưởng thời gian và khoảng cách sẽ gột sạch mọi cảm tình của mình với Lục Trạch. Kết quả, thời gian chẳng phải là xà phòng mà là rượu, thời gian càng lâu, tương tư trong lòng cậu với Lục Trạch lại càng lên men.
Cũng có lúc cậu sẽ cầm di động lên, nhìn đầu người màu lam trong danh sách bạn tốt, muốn nhấn gọi, thế nhưng cậu chẳng biết phải nói gì, chỉ sợ rằng chào hỏi xong sẽ là xấu hổ.
Cậu vẫn nợ Lục Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-thien-dich-phong-gio-mua-he/2035709/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.