Kỷ Trăn đi khỏi Thẩm phủ được một lúc liền quyết định để ngựa lại.
Thứ nhất, hiện tại đi vào phố xá, nếu y cưỡi ngựa sẽ thu hút sự chú ý của người khác, có khả năng bị bại lộ hành tung. Thứ hai, vì lâu rồi y chưa cưỡi ngựa, lúc này ngồi trên lưng nó điều khiển không tốt lắm, chỉ mới qua hai khắc(*),phần đùi bị yên ngựa ma sát tụ máu bầm, hiện tại bắt đầu nóng rát.
(*) ba mươi phút.
Nơi này cách tòa miếu đổ nát kia tầm sáu cây số. Kỷ Trăn cố gắng nhịn đi cơn đau đớn từ da thịt tập tễnh tiến lên, y dùng chiếc áo choàng trắng che phân nửa mặt, cố dùng ký ức năm xưa tìm kiếm lại đường đi - cũng may là hồi bé thường xuyên đến ngôi miếu chơi, bây giờ vẫn chưa quên mất.
Giờ dậu sắp tới, y không thể để cho Tưởng Uẩn Ngọc chờ nữa.
Kỷ Trăn cắn chặt răng, bầu trời hiện tại dần dần, gió đêm hệt như những tảng băng liên tục thổi phần phật vào trong y phục, khiến tay chân cũng lạnh toát cả lên, hai chân ban nãy bị thương nay tê cứng không còn cảm giác. Thế nhưng dù cho con đường này gập ghềnh khó đi ra sao, Kỷ Trăn vẫn không có chút suy nghĩ chùn bước nào. Huynh trưởng còn đang trong ngục chịu khổ, chưa biết sống chết ra sao, y chỉ vậy thôi thì có đáng là gì?
Thì ra không còn ai che chắn gió mưa như năm xưa, phải chịu khổ cực như vậy.
Đôi mắt Kỷ Trăn nóng lên, sợ bản thân khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-trieu/2564967/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.