Chương trước
Chương sau
Trời đông lạnh lẽo giá rét, những trận tuyết nhỏ bắt đầu rơi.

Dịch Chấp đạp tuyết đi đến Thẩm phủ, lúc đi qua bậc thang ngay cửa bất ngờ bị vấp, hắn nhỏ giọng mắng vài tiếng, sau đó cũng nhanh chân tiến vào trong.

Dụ Hòa canh giữ ở trước cửa thư phòng, thấy đối phương đến vội vàng hành lễ, nhỏ giọng nói: "Dịch đại nhân ngài đến thật đúng lúc, ngài mau khuyên nhủ đại nhân nhà ta với, cả đêm đại nhân vẫn chưa chợp mắt, thiếu phu nhân..."

Dịch Chấp giơ tay: "Ta đến đây chính là vì việc này."

Vừa dứt lời, hắn đẩy cửa vào phòng, Thẩm Nhạn Thanh đang luyện chữ nghe tiếng động chỉ hững hờ trêu đối phương đôi ba câu, sau đó lại thong dong tiếp tục hạ bút.

Dịch Chấp bất ngờ nhìn trên mặt bàn cùng dưới đất chất đầy giấy, đi đến nhìn, mỗi một tờ đều phủ kín tên Kỷ Trăn, nét bút nhấn đậm đến mức lem qua mặt sau, đủ nhìn thấy trong lòng Thẩm Nhạn Thanh xáo động cỡ nào.

"Ngươi?" Khi vừa vào cửa, Dịch Chấp có rất nhiều thứ muốn nói, thế nhưng lại vì tình cảnh trước mặt mà nghẹn trong cổ họng, sau khi im lặng được một lúc, mới nói: "Ta có nghe nói chuyện của Kỷ Trăn, nhưng ngươi cũng không cần làm như muốn lật tung kinh thành như vậy, từ trước đến nay, ngươi đều thận trọng biết nhìn xa cơ mà. Thẩm Nhạn Thanh, ngươi có tin buổi lên triều sáng mai sẽ có người vạch tội Thẩm học sĩ ngươi làm càn không?"

"Những người được phái đi đều dùng tiền bạc Thẩm gia." Thẩm Nhạn Thanh treo bút lông lên giá: "Ta tìm thê ta, vốn là lẽ thường tình."

Dịch Chấp không hiểu nổi: "Bây giờ ngươi mới nhớ người ta là thê tử mình sao, Kỷ gia..."

Cuối cùng vẫn không thể nào trách móc người bạn tốt này, chỉ đành hơi bất mãn lên tiếng: "Thẩm Nhạn Thanh ơi là Thẩm Nhạn Thanh, ta với ngươi quen biết nhau gần hai mươi năm, bản thân ta tự cho là có chút hiểu ngươi, nhưng bây giờ mới ngộ ra là thực sự không hiểu chút nào cả. Ngươi lẳng lặng theo phe tam điện hạ chẳng nói chẳng rằng, bản thân ta không muốn cuốn vào trận tranh chấp này nên không muốn đào sâu. Nhưng chuyện liên quan đến Kỷ Trăn, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Thẩm Nhạn Thanh kéo nửa ống tay áo xắn lên xuống, chầm chậm thu dọn một xấp giấy không đáp lại câu hỏi của Dịch Chấp, mà chỉ điềm đạm nói: "Kỷ Quyết còn đang trong ngục, cho dù Kỷ Trăn đi tới chân trời góc biển cũng phải trở về."

Dịch Chấp than thở: "Ngươi cũng biết được Kỷ Trăn quan tâm Kỷ Quyết, vậy mà ngươi!" Hắn lắc đầu: "Những câu ta nói đều xuất phát từ đáy lòng mình, nếu như ngươi cảm thấy khó nghe thì cứ làm lơ nó đi là được. Năm đó ngươi và Kỷ Trăn thành hôn là chuyện bất đắc dĩ, bây giờ lại thành ra như vậy, theo ta thấy, hai ngươi hẳn có duyên không phận, chi bằng để y..."

"Dịch Chấp." Thẩm Nhạn Thanh lạnh giọng ngắt ngang lời của đối phương, "Ta xem ngươi là bạn tốt tri kỷ, nhưng đây là chuyện nhà ta, chúng ta nên chấm dứt ở đây."

Dịch Chấp nhìn ra được sự cố chấp của Thẩm Nhạn Thanh, bèn không tiếp tục khuyên nữa, chỉ khẽ thở dài: "Hay là như vậy, Dịch gia ta cũng có vài thuộc hạ đang rỗi rảnh, ta tạm thời giao bọn họ cho ngươi."

Lúc này, sự lạnh lùng của Thẩm Nhạn Thanh dần lui đi một chút, hắn gật đầu: "Đa tạ."

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi không dứt, hiện tại đã gần đến chiều tà.

Hai thân ảnh mặc trên người bộ vải xám lẩn vào ngõ phố tối tăm. Kỷ Trăn nhìn Hoàng Oanh lâu cách đó không xa, bình thường vào giờ này, sẽ có một con hát quét tước trước cửa, nhưng lạ là hôm nay lại không thấy bóng dáng ai.

Tưởng Uẩn Ngọc kéo Kỷ Trăn trở về, "Chỗ này khẳng định cũng có người đang canh chừng, không thích hợp ở lâu."

Đêm qua, sau khi cả hai rời khỏi ngôi miếu cũ kia liền thay đổi một bộ y phục vải thô bình thường chạy tới cửa thành, kết quả trễ một bước. Thị vệ giữ thành bắt đầu kiểm tra thân phận của từng người dân, trong đó không ít người biết mặt Tưởng Uẩn Ngọc cùng Kỷ Trăn, thành ra bọn họ không thể mạo hiểm, chỉ có thể thay đổi đường đi.

Ngay cả con đường núi hẻo lánh ra khỏi thành cũng có người canh chừng.



Toàn kinh đô như một chiếc lưới khổng lồ, có chạy đằng trời cũng không thoát.

Kỷ Trăn được người nhà nuông chiều từ bé, chưa từng chật vật chịu khổ như thế, lại không muốn liên lụy Tưởng Uẩn Ngọc, cắn răng cố nhịn. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ngay cả Hoàng Oanh lâu cũng không thoát khỏi số phận bị vây quanh, trong lòng cảm thấy có chút tuyệt vọng, vết thương bên đùi đã cố quên đi nay bắt đầu nhói đau ầm ĩ.

Y cất bước đi, chợt hít hà một hơi, mặt mũi nhăn nhó hết cả lên.

Tưởng Uẩn Ngọc quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Hai chân Kỷ Trăn hơi run, cuối cùng không nhịn được méo mặt đáp: "Chân ta đau..."

Tưởng Uẩn Ngọc nghe vậy đỡ Kỷ Trăn, trầm giọng nói: "Đằng trước có một căn nhà tranh bỏ hoang, chúng ta tới đó nghỉ một lát lại đi."

Cả hai đi vào nhà tranh, Tưởng Uẩn Ngọc lấy hộp diêm nhen lửa, chợt hỏi Kỷ Trăn bị va ở đâu.

Kỷ Trăn hơi co chân, lầm bầm: "Lúc cưỡi ngựa bị ma sát thôi."

"Cho ta xem vết thương."

Kỷ Trăn thực sự rất đau, hiện tại nhịn không được mà nhíu hết cả mặt, siết chặt tay, suy nghĩ một lúc, mới vén trường bào lên.

Chỉ thấy phần vải quần chỗ bắp đùi đã thấm chút vết máu nhạt.

Tưởng Uẩn Ngọc nhíu mày lại, theo bản năng lạnh lùng nói: "Vết thương thành ra như vậy, sao ngươi không nói sớm?"

Kỷ Trăn oan ức rụt cổ đáp: "Ta không muốn chậm trễ..."

Ngoài chỗ đùi ra, phần gáy lúc rời khỏi Thẩm phủ cũng bị cành cây nhọn tì sát mà rướm máu, suốt cả một ngày trốn tây núp đông, cả người bụi bặm bẩn thỉu, bộ dạng đã không còn chút nào giống một tiểu công tử quý giá lúc trước, mà như một chú dê con đáng thương phải lăn qua lộn lại trong đống bùn đất.

Tưởng Uẩn Ngọc hít sâu một hơi: "Còn bị thương chỗ nào khác không?"

Kỷ Trăn lắc đầu, lúc này y cảm thấy chỗ nào trên người mình cũng đau hết.

Tưởng Uẩn Ngọc trầm ngâm vài giây, sau đó cuốn ống tay áo Kỷ Trăn lên, trên cánh tay cũng có chút vết bầm do xô xát, thoạt nhìn, có lẽ vết thương trên người chỉ nhiều hơn chứ không hề thiếu.

Nhưng những vết thương kia chỉ là ngoài da, hiện tại việc nhanh chóng cần xử lý chính là vết thương trên đùi Kỷ Trăn.

Tưởng Uẩn Ngọc đưa hộp diêm cho Kỷ Trăn, dặn dò: "Ta đi ra ngoài tìm chút nước, ngươi đợi ở đây, không được đi đâu."

Kỷ Trăn chìa đôi tay tối đến mức chẳng thấy năm ngón ra, cố nhịn lại cơn sợ cúi đầu.

Chốc lát sau, Tưởng Uẩn Ngọc đã quay lại, còn không biết trộm được mấy miếng vải sạch sẽ người ta phơi ở đâu cầm về.

Phần vết thương của Kỷ Trăn dính sát vào vải, không thể cởi ra được, Tưởng Uẩn Ngọc dùng dao găm cắt đi từng chút một.

Mới đầu Kỷ Trăn còn thấy ngại, nhưng qua một lúc rất nhanh sau bị đau đến mức chẳng thể quan tâm chuyện gì khác, run run nghẹn ngào.

Tưởng Uẩn Ngọc ở trên sa trường ngửi qua máu tanh thì không hề hấn gì, nếu người ngoài chỉ bị chừng này vết thương mà khóc lóc, hắn nhất định sẽ châm biếm ngay, thế nhưng đối tượng là Kỷ Trăn thì cảm thấy hợp tình hợp lý — Kỷ Trăn vốn dĩ quen được nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều, chút khổ nhỏ cũng không chịu được.

Sau khi cắt xong, hắn nhanh chóng tưới nước lên vết thương làm sạch, lại rắc một ít thuốc chuyên dụng trên chiến trường, sau đó dùng vải mới quấn chặt, động tác cực kỳ lưu loát, không có chút tâm tư bậy bạ nào khác.

Mặt Kỷ Trăn tèm nhem nước, nghẹn ngào không thôi.

Tưởng Uẩn Ngọc qua loa dùng ống tay áo lau nước mắt cho đối phương, không quên cười nhạo: "Chỉ chút vết thương nhỏ mà khóc như vậy, đúng là yếu đuối."

"Ngươi mới yếu đuối!"

"Ta bị thương cũng không khóc nhè như ngươi."

Kỷ Trăn trừng mắt, "Ngươi nói lại thử xem!"

Tưởng Uẩn Ngọc trêu y: "Ta cứ nói đó, ngươi định làm gì ta, đồ yếu đuối khóc nhè..."



Kỷ Trăn cảm thấy mất mặt, bèn dùng lòng bàn tay bụm miệng con người kia lại. Trong nháy mắt, Tưởng Uẩn Ngọc im bặt đi.

Hai người nhìn nhau trong khoảng cách gần, Kỷ Trăn phồng má đắc ý: "Vậy ta liền che miệng ngươi lại, để xem ngươi còn cười nhạo ta được nữa không?"

Tưởng Uẩn Ngọc lẳng lặng nhìn Kỷ Trăn, ánh mắt cũng dần sâu.

Kỷ Trăn không rõ vì sao khẽ thì thào: "Làm sao vậy?"

Tưởng Uẩn Ngọc từ từ kéo tay Kỷ Trăn xuống, kìm lòng không được tiến sát tới. Ngay trong khoảnh khắc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Kỷ Trăn nghiêng mặt đi, Tưởng Uẩn Ngọc chỉ hôn trúng gò má y.

Kỷ Trăn rụt vai, hô hấp cũng chậm lại, hai mắt trợn to nhìn chăm chăm phía trước không dám động đậy.

Tưởng Uẩn Ngọc thất bại, chỉ khẽ nhắm mắt, ôm nhẹ lấy y nghiêm nghị nói: "Trong lòng ngươi vẫn còn có Thẩm Nhạn Thanh."

Kỷ Trăn cụp mắt cắn môi. Y mến mộ Thẩm Nhạn Thanh ròng rã bốn năm, tuy rằng bản thân đã quyết tâm muốn rời khỏi, nhưng đoạn tình cảm bản thân tích góp bao năm đâu thể nói bỏ là bỏ đi trong một sớm một chiều. Huống chi, hiện tại y còn bị hành động của Tưởng Uẩn Ngọc làm cho sợ hết hồn, rõ ràng cả hai đang đấu võ mồm, tự dưng khi không lại hôn mình?

Đột nhiên nghĩ đến Thẩm Nhạn Thanh, đối phương chưa bao giờ chịu ôm hôn mình.

Rốt cuộc Kỷ Trăn cũng hiểu rõ, thì ra nếu một người không có tình ý với đối phương, trong lúc thân mật, sẽ theo bản năng tránh né...

"Không sao." Tưởng Uẩn Ngọc giương mắt: "Đợi đến Mạc Bắc, nhìn thấy sa châu rộng lớn, nhìn ngắm mặt trời đỏ hừng hực nóng rực, sẽ cảm thấy kinh thành quả thật nhỏ hơn cả đáy giếng, thậm chí nhỏ đến mức khiến ngươi không thể gặp được người khác..."

Kỷ Trăn chớp chớp mắt, lầm bầm: "Ngươi đang mắng ta ếch ngồi đáy giếng à?"

Tưởng Uẩn Ngọc uổng phí cả công sức ẩn dụ một phen, vừa tức vừa buồn cười, chợt búng trán Kỷ Trăn: "Ngốc chết ngươi."

Kỷ Trăn rất muốn hỏi vì sao vừa nãy Tưởng Uẩn Ngọc lại làm vậy với mình, thế nhưng cảm thấy nếu hỏi ra, sau này y và đối phương sẽ không thể đối xử với nhau như bình thường nữa, đành dằn nỗi nghi hoặc xuống đáy lòng.

Mạc Bắc.

Y ngấm ngầm ghi nhớ hai chữ này.

Không biết nơi đó trông như thế nào nhỉ?

Hai ngày sau, Tưởng Uẩn Ngọc cùng Kỷ Trăn chẳng tài nào rời khỏi kinh đô. Đừng nói Kỷ Trăn, ngay cả Tưởng Uẩn Ngọc cũng không ngờ tới Thẩm Nhạn Thanh vậy mà lại giăng ra thiên la địa võng(*) kín kẽ để tìm người.

(*) trong đây ám chỉ là phái người thăm dò quan sát khắp nơi.

Còn tiếp tục như vậy, e là bọn họ sẽ thật sự bị bại lộ hành tung.

Ngày thứ ba, trong lúc Tưởng Uẩn Ngọc đã bắt đầu cảm thấy bó tay, đột nhiên chút tia hy vọng lại được thắp lên.

Hai người đang đi trong núi rừng phía nam kinh thành, trên đường bắt gặp Vương Linh Chi và Lục Trần từng chạm mặt ở buổi tiệc Nam Uyển.

Tưởng Uẩn Ngọc vốn không muốn hiện thân, thế nhưng hiện tại đã đi vào ngõ cụt, quyết liều một phen.

Vương Linh Chi cùng Lục Trần đang đi dạo, nhìn thấy cả hai cũng giật mình.

"Tiểu tướng quân không phải nên ở chiến trường sao, tại sao lại ở đây?"

Tưởng Uẩn Ngọc kể ngọn nguồn, sau đó mới nói: "Dù ta và hai người ít khi gặp mặt trò chuyện, nhưng ta biết cả hai chân thành nhiệt tình. Hiện tại ta và Kỷ Trăn đã không còn đường thoát, nếu không phải bất đắc dĩ cũng không nhờ hai người, Uẩn Ngọc xin Vương cô nương cùng Lục đại nhân giúp ta rời khỏi kinh đô thị phi này."

Vương Linh Chi và Lục Trần liếc mắt nhìn nhau, chợt nhìn Kỷ Trăn bên cạnh với sắc mặt tái nhợt.

Chốc lát sau, Vương Linh Chi vỗ tay: "Ta vốn không nên lo chuyện bao đồng, nhưng không thể trơ mắt nhìn hai người chịu chết. Lục Trần, huynh thì sao?"

Lục Trần nở nụ cười: "Tất nhiên là nghe lời muội."

"Đã như vậy, chuyện này không nên chậm trễ, hiện tại ta sẽ kêu xe ngựa và mang theo lệnh bài. Hiệu úy và phụ thân ta từng là bạn học cũ, có lẽ lúc đi qua sẽ tránh khỏi việc dò xét."



Tưởng Uẩn Ngọc chắp tay: "Ơn lớn này ta không lời nào cảm ơn hết được."

Kỷ Trăn cũng thở dài một hơi.

Xe ngựa Vương gia chạy thẳng đến cửa thành, bị thị vệ chặn lại.

Kỷ Trăn núp ở trong xe ngựa, lo âu nhìn về phía Tưởng Uẩn Ngọc, còn Tưởng Uẩn Ngọc cau mày, đầy mặt nghiêm nghị theo dõi tình hình.

Vương Linh Chi vén rèm xe cất tiếng: "Ta có việc phải ra khỏi thành gấp, mau cho qua."

Thị vệ canh giữ cổng thành nhanh chóng báo cáo với Hiệu úy, chỉ qua một lúc sau, đối phương phất tay cho xe ngựa đi qua.

Tim Kỷ Trăn như bị treo trên cuống họng, mãi đến tận khi xe ngựa rời khỏi cổng thành, mới có chút bỡ ngỡ quay đầu lại, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt.

Từ đây trời cao đất xa, sợ là không còn ngày về.

Ca ca, đây là thứ huynh muốn đúng không?

Chúng ta còn có thể gặp nhau sao?

Kỷ Trăn không nhịn được thấp giọng dò hỏi Tưởng Uẩn Ngọc: "Ra khỏi kinh thành là có thể viết thư cho Tưởng bá phụ đúng không?"

Kỷ Trăn cực kỳ vội vàng muốn biết tình trạng gần đây của huynh trưởng.

Tưởng Uẩn Ngọc trầm mặc một lát, nhìn ánh mắt đầy hy vọng kia gật đầu.

Sau khi xe ngựa đi được hai khắc(*),Hiệu úy đứng dưới cổng thành tiếp đón Thẩm Nhạn Thanh: "Thẩm đại nhân cần gì lặn lội đến đây, chỗ này ta kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, cho dù một con ruồi cũng qua không lọt."

(*) Ba mươi phút.

Thẩm Nhạn Thanh nói câu cám ơn, tiện tay cầm lấy quyển sổ đăng ký xem - hễ ai mà ra khỏi thành, đều sẽ được ghi chép trong đây.

Hiệu úy thuận miệng nói, "Mới nãy Vương Linh Chi cô nương vội vàng ra khỏi thành, nói là có chuyện quan trọng..."

Khớp xương bàn tay cầm quyển sổ thoáng hiện rõ, Thẩm Nhạn Thanh giương hai mắt lạnh lùng thâm trầm nhìn xa xa phía ngoài cổng thành.

Ngoài thành, xe ngựa tới lui, gió thổi mây vần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.