Tinh Nhuệ vào nhà vệ sinh lau khô tóc rồi thay đồ mới ra về. Nhưng khi cô bước đến lại không mở được cửa.
“Ơ, sao mở không được thế này, hay là do nó bị kẹt ở đâu hả ta?”
Nhuệ cố gắng cạy cửa nhưng vẫn không được, lúc này cô biết mình bị chơi xấu rồi. Cố gắng đập hay phá cỡ nào cũng không thành vì cửa nhà vệ sinh được làm bằng sắt mà.
Cô gục xuống đất, không dám khóc cũng không dám kêu la. Mở balo ra thì không thấy điện thoại của mình đâu. Cô đờ người ra, quay lưng lại cửa từ từ ngồi xuống dựa vào bức tường. Không mong cầu ai đó đến cứu mình, chỉ nghĩ được là chắc mai bác bảo vệ sẽ mở giúp thôi.
Chợt một tia sáng lấp ló xuất hiện bên ngoài cửa, thế là nó mở toang ra. Tinh Nhuệ ngước lên nhìn hóa ra là Light đến cứu cô. Cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhuệ thảm hại đang ngồi ở đó.
“Sao không kêu la cứu đi?”
“Ai sẽ đến?”
Nhuệ đưa ánh mắt hững hờ, khóe miệng cười trừ có chút chua xót, thay vì trả lời cô hỏi vặn lại cậu.
“Chả phải tôi đến rồi sao”
“Bao lâu?”
Cậu ngơ ngác có hơi chần chừ không biết trả lời như nào.
“Gì cơ?”
“Anh ở lại bao lâu?”
Light im lặng một lúc rồi đi đến khoác balo của cô lên vai, trực tiếp nắm tay cô kéo ra ngoài. Trong ánh nắng ban mai, cô ngửi được sau cổ anh có mùi hương rất thơm. Tò mò mà vừa đi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-pham-la-yeu-hay-giet-/3567507/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.