Một lát sau thì Nam Tinh cũng trở về ,anh mua rất nhiều đồ ăn ,có cả trái cây và sữa tươi .
Nam Tinh đặt đồ ăn lên bàn ,Kỳ Chân đã ngủ rồi .Anh thấy cô nằm nghiên 1 bên cho nên liền kéo cô lại cho ngay ngắn ,chứ nằm tư thế này sẽ rất khó ngủ .
" Khóc hả." anh nhìn thấy trên mí mắt của Kỳ Chân còn đọng lại vài giọt nước .
Sau đó thì liền lao nó đi ,Tại sao phải khóc chứ, là bị té cho nên đau quá mới khóc hay sao ,hay là do uống thuốc đắng quá .
(Reng ..reng ….)
[ Alo mày về nước rồi mà không đi làm à ,từ khi nào lại thích ở nhà hơn vậy .) .
[Haiz ,đang mệt mà gặp phải mày nữa chứ .Hôm nay tao không đến được, muốn gì thì cứ bàn bạc với trợ lý và giám đốc là được rồi .]
( Tao đang ở bệnh viện,Kỳ Chân bị té. .)
( Ồ thì ra là vậy ,mày không nói thì tao cứ tưởng mày hành hạ người ta đến chết đó .] .
(À quên nữa ,Kỳ Chân có sao không..)
( Không sao, thôi tao tắt máy .)
Nam Tinh tắt máy ,sau đó thì ngồi xuống ghế..
Từ khi nào mà lại quan tâm đến cô gái này vậy chứ ,đúng là không hiểu lòng mình luôn mà .
"Cạch.".
Lục Viêm đẩy cửa vào,trên tay còn cầm 1 túi đồ .
"Cậu chủ cậu thay đồ đi ,áo của cậu dính máu rồi ." .
"Ừm."
Lục Viêm đặt túi thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nhiet-nhan-ra-da-yeu-em/3643815/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.