Biên tập: Kỳ Lam
Diệp Lăng Vân mang về một đống củi lớn cùng một con thỏ hoang.
Hắn nhanh nhẹn đem con thỏ hoang mổ bụng bỏ nội tạng rồi rửa sạch sẽ, dùng nhánh cây xuyên qua đặt ở trên đống lửa nướng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghiên Trầm.
Hắn nương theo ánh lửa nhìn về phía Hàn Nghiên Trầm, y vẫn đang xuất thần, khuôn mặt thanh lãnh mang theo một biểu cảm như có điều gì đó suy nghĩ, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa tăng thêm một chút ánh vàng nhàn nhạt bình thản mà ấm áp.
Thuân tay đặt lên mạch môn của y kiểm tra nội tức, nhận thấy được mạch tượng mặc dù chưa đủ sung mãn nhưng coi như ôn hòa hữu lực, Diệp Lăng Vân yên lòng, cười hỏi: “Đang nghĩ gì, sao lại xuất thần như vậy?”
Hàn Nghiên Trầm khôi phục thần trí, bỏ tay hắn ra: “Suy nghĩ cách tốt nhất để giết ngươi cho hả giận.”
“Ngươi nha, trong đầu chỉ nghĩ đến giết người…… Ngày hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao lại muốn giết Tô minh chủ, hắn thật sự giết cả nhà ngươi?”
“Tô – minh – chủ? Hừ, cái loại tiểu nhân đê tiện, ngụy quân tử, hạng người giả nhân giả nghĩa, thật đúng là đạt đến phẩm chất các ngươi gọi một tiếng minh chủ. Dẫu sao ta cũng là tà ma ngoại đạo, ngươi là đại hiệp chính đạo, ngươi cùng với hắn đi trên một con đường, cho dù ngươi tin tưởng hắn giết người nhà của ta, cũng nhất định cho rằng là ta gieo gió gặp bão, hắn là vì dân trừ hại? Cũng thế, theo các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nhat-cong-hue-thu/10373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.