Biên tập: Tiểu JaeJae
Diệp Lăng Vân ôm Hàn Nghiên Trầm hướng bờ sông đi tới.
Hàn Nghiên Trầm bị ép tựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, không khỏi nhớ lại tình cảnh khi hắn đưa mình rời khỏi Tô phủ ngày hôm qua. Khi đó chính mình còn có chút ít cảm động, thậm chí còn không hiểu tại sao lại sinh ra một phần ấm áp hòa cùng lưu luyến. nhưng là đêm qua người này lại nhân lúc người ta gặp khó khăn làm ra chuyện không thể tha thứ.
Y lạnh lùng mở miệng: “Nói trước, Huyết Nghiên ta trong giang hồ chính là tiếng xấu đồn xa, các hạ coi như đạo mạo trang nghiêm, cũng là một vị đại hiệp. Xin hỏi vị đại hiệp này vì cái gì muốn cứu kẻ tại hạ? Ta cũng không tin những người như ngươi khi không lại vô cớ ra tay cứu người không liên quan. Nếu như là từ nơi ta muốn nhận thứ gì đó thì cũng không cần phải ngại nói thẳng, chúng ta hai bên trong lòng đều có cân nhắc, giảm bớt cho ngươi mai sau lại thất vọng, vất vả cực khổ một hồi lại cứu lầm người.”
Diệp Lăng Vân cười cười, nói: “ Hàn Nghiên Trầm, ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta cũng không phải muốn cái gì, chính là đơn giản muốn cứu ngươi.”. Khẩu khí hắn tự nhiên chân thành, dáng tươi cười ấm áp làm cho Hàn Nghiên Trầm trong nháy mắt có dao động, lẽ nào mình thật sự sai lầm rồi? Lẽ nào người này thật sự không có mục đích khác.
Thế nhưng Hàn Nghiên Trầm lại ngay lập tức muốn nghĩ tới những việc xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nhat-cong-hue-thu/10372/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.