Mơ mơ màng màng , Bảo Bối nghe được Duyệt Nhi gọi cô,ê a lên tiếng trả lời, lại không mở mắt ra được, mệt mỏi quá!
“Tiểu Mộ, làm sao bây giờ?” Duyệt Nhi gấp gáp.
Mộ Sanh nhìn Bảo Bối một cái, dịu dàng nói: “Em bế côấy đi, cô ấy bệnh như thế, có khi ngay cả đứng cũng không vững.”
Nói xong, đi lên trước, hất sợi tóc vương trên mặt BảoBối ra, nhẹ nhàng chậm chạp bế Bảo Bốilên.
Duyệt Nhi cười nhìn một màn này, nói với Mộ Sanh:“Tiểu Mộ, em thật sự rất yêu cô ấy.”
Mộ Sanh gật gật đầu, nhìn Bảo Bối trong lòng, nói:“Nhất kiến chung tình.”
“Ha ha, chị vốn tưởng rằng, từ này mãi mãi cũng khôngdùng được với em. Tốt lắm tốt lắm, chị đi trước, ba chị đến đón chị đến chỗ anhấy ăn cơm khách, Bảo Bối giao cho em chăm sóc, chị sẽ gọi điện cho cô Bối, tạmbiệt” Duyệt Nhi kéo khóa áo cho Bảo Bối rồi đi ra cửa.
Phòng khách lớn như thế, chỉ còn lại có hai người,người nào đó ôm người nào đó, lại nhìn dáng vẻ ngủ của người nào đó, im lặng ,tựa như muốn duy trì động tác này, cho đến khi thương hải tang điền.
Thật lâu sau, người nào đó mới nhích người, đi ra cửalớn, khóe miệng giơ lên, tâm tình tương đối sung sướng.
Trên xe, Mộ Sanh đứng dậy kéo chăn đắp lên người BảoBối, giúp Bảo Bối thắt dây an toàn, điều chỉnh chỗ ngồi, mới nhấn chân ga.
Hai năm qua, lần đầu tiên Mộ Sanh lái xe không chuyêntâm, có phải lại liếc đến Bảo Bối của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mo-sanh-tieu-bao-boi/2283679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.