Tô Mạch sau khi tan ca liền nói với Văn Hạ về chuyện họp lớp. Thực ra, phần lớn bạn bè của anh đều biết Văn Hạ, chỉ có điều Tô Mạch ít khi liên lạc với bạn học cấp ba nên cô cũng không quen họ.
Bình thường Văn Hạ sẽ vênh vênh váo váo nhưng thực ra cô lại rất sợ gặp người lạ nên ăn tối xong, khi Tô Mạch đang chơi điện tử đánh quái vật thì Văn Hạ bê cốc nước hoa quả đến. Cô đứng sau anh nhìn một lát rồi thì thầm:
- Có gì vui không? Trông chúng xấu xí quá!
- Em có biết nếu người ta nghe thấy em nói câu này thì em có thể bị đánh không? – Tô Mạch không ngoái đầu lại mà vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, Văn Hạ lén bĩu môi. Đàn ông thật tẻ nhạt. Anh trai, chị dâu, người đàn ông của cô đều chơi trò chơi này, lại còn rủ cô chơi. Cuối cùng người đều từ bỏ ý định đào tạo cô. Thực ra là gỗ mục không thể chạm khắc
Cô chẳng hứng thú gì với trò này. Từ nhỏ, cô và anh trai thường chơi Mario siêu cấp. Người ta một mình cũng có thể qua bài, còn cô thì sao? Cô dùng cả đống người mà không qua nổi bài hai. Thế nên từ nhỏ, cô đã rất ngưỡng mộ những người chơi điện tử giỏi.
Nhưng cô không thích chơi điện tử trên mạng. Cô vẫn thích những trò chơi điện tử hồi nhỏ: đảo mạo hiểm, trận chiến xe tăng, Konami. Thế nên cô xin Tô Mạch lấy cho cô một chiếc thẻ chơi điện tử. Hằng ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mach-86-do/2871197/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.