“Ầy, Lữ Thành này cũng thật là đẹp quá! Chủ tử, chúng ta đến cái chỗ kia chơi đi” Thiển Nhi nhìn vào dòng người, ánh mắt long lanh.
An Thục vừa mới ngủ dậy cũng để ý. Qủa thật ở đây cũng đẹp. Tuy đều là vùng đất ở Đại Lam, nhưng cô chưa từng đến đây.
Ở đây đông vui nhộn nhịp. Trên con đường mà bốn người họ đi đến Bạch gia, có rất nhiều lầu trang sức, lầu sen, quán trà,…
“Ầy… Ưu Ly, Thiển Nhi, chúng ta đến Như Ý lầu kia xem đi, ta muốn mua trang sức tặng Tư Yên tỷ. Còn Nhã Ân lầu kia nữa, ta muốn mua vải lụa tặng Thái hậu. Xong chúng ta đến kia ăn kẹo hồ lô đi, chỗ kia nữa…”
An Thục thấy mọi thứ mới mẻ, muốn đi khắp nơi. Nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị Nhất Sinh cắt ngang:
- Đừng quên mục đích chúng ta đến đây
- A… Biết rồi. Vậy khi nào xong thì quay lại đây nhé
- Ừ
Aiya~ Thật chán quá! Nhiều thứ đẹp như vậy mà… Cái tên Nhất Sinh đáng ghét đó.
Họ đi dò hỏi từng người, cuối cùng cũng đến được Bạch phủ.
“Bây giờ lại phải đứng đây chờ tiếp sao” An Thục nói với cái vẻ mặt chán nản. Đi đường dài cô đã khá mệt.
“Đợi chút đi” Nhất Sinh cũng chỉ biết trấn an cô.
Đứng đó đợi, lúc thì ngồi dưới gốc cây, lúc thì đứng trước cửa phủ. Cuối cùng cũng có một nam nhân ra tiếp đón, chắc cũng chỉ là vô tình đi ra thôi.
“Ừm… Cho hỏi mấy vị là…” Nam nhân đó dáng cao, khuôn mặt trắng trẻo. Mặc một bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-khiet-duong-hau/1611241/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.