Trong tân phòng. Phạm Dương Triệt vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm mâm bánh bao trênbàn, bên cạnh là vò rượu tiên ngưu. Hắn căn bản không tính nhận lấy “ýtốt” của Phó Uy. Nhưng mà hắn thấy Phó Uy bày ra bộ dạng sẽ không bỏ qua cho hắn nếu hắn không tiếp nhận lễ vật, vì để cho tai của mình không bị oanh tạc, hắn mới miễn cưỡng nhận lấy. Phạm Dương Triệt thu hồi tâm tư, đôi mắt đen nhìn chằm chằm thẳngvào mâm bánh bao, lông mày cau lại đại biểu cho giờ phút này trong lòngcủa hắn là dằn vặt cùng do dự. Bởi vì từ nhỏ tiếp thu giáo dục của thánh nhân, đối với tình yêu hắn rất là đơn thuần, giờ phút này chỉ cảm thấytrước mắt động tác vươn tay này khó khăn vô cùng. Bởi vì, việc “ chứngthực” này thật đáng khinh. Nếu kết quả Phó Vân Kiệt là nữ nhân, hànhđộng này liền biến thành hạ lưu. Nhưng là, hắn lại rất muốn biết rốtcuộc Phó Vân Kiệt có phải là nữ nhân hay không? Dù sao, việc này cũngliên quan đến vị trí Thanh Quân Trắc. Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng đại nghĩaquốc gia cùng trách nhiệm Tể tướng chiếm thượng phong. Bàn tay to vươntới mấy cái bánh bao. Cảm xúc trong tay không mềm mại làm cả người hắnchấn động! Trong đầu trống rỗng hiện lên sáu chữ: Phó Vân Kiệt là nữ tử! Bởi vì nhận thức này quá mức khiếp sợ, Phạm Dương Triệt ngay cả cửaphòng bị người mở ra cũng không có phát hiện, cho đến khi trước mắt tốisầm lại, hắn mới ngây ngốc ngẩng đầu: Đập vào mắt là khuôn mặt đang trợn mắt há hốc mồm.Theo tầm mắt tràn ngập khiếp sợ, hắn nhìn thấy một bàntay của mình vô cùng đáng khinh đang bóp bánh bao. “Uỳnh—“ một tiếng, Phạm Dương Triệt trên ghế hét lên rồi ngã gục. Màbánh bao trên tay hắn theo động tác mạnh cũng rơi trên mặt đất,theo quỹđạo lăn thẳng đến bên chân Phó Vân Kiệt. Tầm mắt hai người đều gắt gaonhìn cái bánh bao. Cuối cùng một lúc lâu sau Phạm Dương Triệt mới nói lại được ,gươngmặt tuấn mỹ đỏ lên ấp úng : “ Ta ,ta, ta,……” nếu giờ phút này mặt đất có vết nứt, tin tưởng Phạm Dương Triệt cảm thấy xấu hổ khẳng định khôngchút do dự mà nhảy xuống. Ngây thơ như hắn, hệt như tình cảnh lấy trộmcái yếm trên người nữ nhân vuốt ve âu yếm, lại bị chủ nhân cái yếm bắtgặp tại trận. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập xấu hổ, liên tưởng tới cái bánh baocùng với động động tác “ bóp” kia , thông minh như Phó Vân Kiệt lập tứcnghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó. Oa! Nam nhân này thực sự rất đángyêu, rất ngây thơ! Chẳng qua lấy bánh bao đến để chứng thực mà vẻ mặtlại đỏ thành như vậy, xấu hổ như vậy. Làm hại nàng ảo tưởng biến thânthành sói, đem con dê non ngây thơ đáng yêu kia đánh gục. Nhịn xuống,nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống! Nàng nhất định phải áp chế bảnchất sắc nữ xuống, không thể làm “anh chồng” ngây thơ kinh sợ. Mỗ sắc nữ cố gắng áp chế xúc động của bản thân, liều mạng ép chính mình mặt màyhớn hở cùng với khơi gợi ý niệm thanh thuần trong đầu. Phó Vân Kiệt trầm mặt bình tĩnh, cả người run nhè nhẹ nhưng trong mắt mỗ tể tướng ngây thơ lại thành vị nữ nhân xấu hổ cùng phẫn nộ. Đã muốnnhận định Phó Vân Kiệt là nữ tử Phạm Dương Triệt trong lòng áy náy càngsâu. Hắn tiến lên từng bước, khuôn mặt tuấn mỹ đầy trịnh trọng nói: “Phó Vân Kiệt, thực xin lỗi. Ta sẽ phụ trách!” Vốn vẫn liều mạng chịu đựng Phó Vân Kiệt bị biểu tình nghiêm tranglại lời nói vạn lần xin lỗi của hắn làm cho bộc phát. Nàng ôm cổ chàngtrai hết sức ngây thơ trước mắt,hướng tới khuôn mặt vẫn đỏ từ nãy giờhôn tới thật mạnh. A! thật sự là rất đáng yêu! Rất ngây thơ!. Bị động tác đột ngột làm chấn động Phạm Dương Triệt chỉ có thể ngây người mặc mỗ sắc nữ khinh bạc. “Chụt – chụt – chụt” làm trên gương mặt tuấn mỹ nhấn xuống mười mấymiếng nước bọt, mỗ tể tướng ngây thơ mới thanh tỉnh lại, thân thể cứngngắc , đem người đang quấn quýt lấy mình như bạch tuộc đẩy ra nói: “ Phó cô nương, thỉnh tự trọng.” Riêng 2 chữ “cô nương” hắn càng thêm nhấnmạnh. Trong con mắt sáng hiện lên 1 chút tính kế: “Phó cô nương–” “ Ha ha ha–” chỉ thấy Phó Vân Kiệt làm càn cười lớn. Tiếng cười như vậy làm Phạm dương Triệt sắc mặt dần dần biến đổi xanh mét. Cuối cùng, tiếng cười điên cuồng dừng lại. Nàng thở dốc nói: “ Triệt, huynh sẽ không phải cho ta là nữ tử đi?” “ Đúng!” Hắn vô cùng khẳng định nói. Phó Vân Kiệt cũng không có lập tức nói tiếp, mà xoay người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên, ngẩng đầu thẳng nhìnđôi mắt đen như hắc ngọc nói: “ Nếu ta thật là nữ tử, huynh định tínhlàm như thế nào?” Đúng vậy! Phó Vân Kiệt thật là nữ tử , hắn phải làm sao bây giờ? Mụcđích hắn đến Nham Thành làm sao bây giờ? Thánh Thượng ở Kinh đô làm saobây giờ? Phạm Dương Triệt ngây người tại chỗ. “Nếu ta là nữ tử , huynh sẽ cho ta làm Thanh Quân Trắc sao?” Con mắtsáng thẳng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ đẫ lâm vào trạng thái đờ đẫn, hỏi tiếp. Phó Vân Kiệt là nữ tử, chính mình còn có thể cho nàng làm Thanh QuânTrắc sao? Đôi mắt đen mê mang nháy mắt khôi phục thanh tỉnh.Không, hắnsẽ không. Bảo vệ quốc gia, thủ hộ Thánh Thượng là trách nhiệm của namnhân. Cho dù nàng có thực lực có tài năng, thân là nữ tử hẳn sẽ làm rốiloạn triều cương. Hơn nữa – đôi mắt đen nhìn về phía gương mặt anh khítràn ngập tự tin: hơn nữa, nữ phẫn nam trang chính là tội khi quân!. “Ta sẽ không. Nhưng mà ta sẽ cưới ngươi.” Trong đôi mắt đen ngập tràn kiên nghị. “Cưới ta?!” Môi đỏ mọng nhếch lên châm biếm, nàng cúi đầu uống trà để che dấu nội tâm thất vọng. Tuy nàng đã sớm biết đây là con mọt sách,khẳng định không thể tiếp nhận chính mình thân là nữ tử lại đứng ở trêntriều đình. Nhưng là, khi nghe đến đáp án khẳng định của hắn, trong lòng vẫn vô cùng thất vọng. Chờ nàng buông cái chén trong tay, một lần nữa ngẩng đầu lên, đôimắt sáng chỉ còn có nghiền ngẫm : « Triệt, huynh chắc sẽ không quênngày hôm qua ta vừa mới cưới huynh chứ ! » Nhớ tới hôn lễ khuất nhục ngày hôm qua, gương mặt tuấn mỹ hơi trầmxuống nói : « Kia không tính. Khi đó, ta không biết ngươi là nữ nhân ». « Nữ nhân ?! » Khửu tay trái Phó Vân Kiệt đặt trên mặt bàn, mu bàntay nâng một bên mặt buồn cười nói : « Triệt, huynh dựa vào cái gì kếtluận ta là nữ tử ? » Đôi mắt đen theo tầm mắt cúi xuống nhìn đến bộ ngực đã bằng phẳng thành một mảnh, hắn đỏ mặt không nói. Theo tầm mắt hắn, nàng cũng nhìn đến bộ ngực đã phục hồi bằng phẳngcủa mình, biết rằng nam nhân ngây thơ kia khẳng định nói không nên lờiviệc xác nhận ” trực tiếp” và việc gián tiếp “so sánh” kia. Phó Vân Kiệt dùng tay trái cầm một cái bánh bao trên bàn , ái muội cười nói : “Ừ. Bánh bao này làm không tệ, vừa thơm vừa mềm. » « Oanh » Khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt biến thành đỏ như máu. Thông minh như Phạm Dương Triệt làm sao không biết ý tứ trong lời nói của nàng. Một lúc sau, sắc đỏ trên mặt thoáng thối lui hắn mới mở miệng nói rachứng cớ “hỗ trợ”. « Mới vừa rồi Phó lão tướng quân tới tìm tặng ta một vò rượu Tiên Ngưu. » Nói xong, hắn đem vò rượu đặt lên giữa bàn. Phó Vân Kiệt trừng to hai mắt nhìn vò rượu lớn trong lòng cảm thấyxấu hổ ! Gia gia cũng quá mãnh đi, cư nhiên tặng hắn vò rượu trángdương. Không sợ hắn hư không chịu bổ à [1] ! Nàng chỉ có thể xấu hổ cười gượng nói : « haha, lão nhân chính là quan tâm thôi. » [1] Câu này ý chỉ thân thể suy nhược không chịu được thuốc bổ hàm lượng cao =)) « Kỳ thật, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Phó lão tướng quân rất có khí khái nam tử lại đồng ý cho ngươi cưới một gã nam tử ? Cho dù hắn có yêu thương ngươi, nhưng là ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’ [2] phó lão tướng quân hẳn là cũng biết. » Đôi mắt đen thẳng nhìn vào đôimắt sáng, môi mỏng cong lên tươi cười nói : « Kiệt, ngươi có biết mớivừa rồi Phó lão tướng quân vẫn kêu ta là cái gì ko ? » [2] Đây là một trong những đánh giá của Mạnh Tử về chuyện kế hôn,có 3 điều trong đó điều kinh khủng nhất là không có con nối dòng cho hậu thế. Nhìn khuôn mặt hơi hơi trắng xanh, tự cảm thấy hòa nhau một ván vớihắn, nụ cười trên môi bạc càng sâu hơn : “ Tôn – nữ – tế. Kiệt, phiềntoái ngươi giải thích cho ta một chút này Tôn nữ tế rốt cuộc là như thếnào ? Nhìn môi mỏng gợi cảm cong lên trông giảo hoạt hồ ly vô cùng , PhóVân Kiệt chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống mấy độ. Lão nhânthần kinh cũng quá “thô” rồi ( ý ở đây là quá lớn mật to gan) ! Ở trước mặt Nam Tướng lại dùng xưng hô này. Đây không phải là tự thừanhận thân phận nữ tử của nàng sao ?Thu hồi oán giận trong lòng, nàng bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh suy nghĩ để tìm lý do hợp lý. « Triệt, huynh có biết cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung là gìkhông ? » Phó Vân Kiệt bỗng nhiên đưa ra một vấn đề có vẻ không liênquan. Nàng cũng không chờ hắn trả lời, tự nói đáp án: “Cảnh giới cao nhấtcủa thật dịch dung là từ mình cho tới trong lòng tất cả mọi người đềucho rằng cái giả kia mới là sự thật. Vì để cho gia gia thích ứng đượcvới hôn lễ điên đảo này, từ ba ngày trước, ta vẫn giả gái cho ông xem,thế nên cho tới bây giờ ông vẫn còn bị vây trong sự thật giả lẫn lộn. Về phần cái tội ‘ không có con nối dỗi kia’, huynh không thể quên gia giata xuất thân từ sơn tặc một chữ cũng không biết, huynh cho rằng ông sẽđể ý cái hiếu danh gì đó sao? Nếu để ý như vậy, ta sao có thành nghĩatôn tử đây?” Nói xong, đôi mắt sáng mang theo tự tin nhìn thẳng đôi mắtđen vốn không thể nghi ngờ kia. Quả thật Phó uy đã vợ con đã sớm qua đời. Nếu hắn thực chú trọng hiếu nghĩa sẽ không sống hai mươi mấy năm qua không cưới vợ sinh con. Hơnnữa, Phó Vân Kiệt dù sao cũng phông phải thân tôn tử ( cháu trai ruột).Một người ngay cả chính mình cũng không chú trọng hiếu nghĩa thì làm sao có thể đối với người không phải thân tôn tử của mình như vậy.Trong đôimắt đen xuất hiện tia dao động. Phần dao động đó ngay khi tầm mắt củaPhạm Dương Triệt dừng ở bàn tay từng đụng chạm qua “chứng cớ liền trởnên kiên định lại. Cảm thấy tầm mắt của hắn dừng lại trước ngực của mình, nhìn hắn vốndao động lại chuyển sang tự tin, môi đỏ mọng lại khẽ mở : “Triệt, huynhbiết không? Thuật dịch dung cơ bản nhất yêu cầu chính là biến giả thànhthật. Tuy rằng ta đối với thật dịch dung tu vi còn không cao. Nhưngmàbiến giả thành thật, vật phẩm biến nam thành nữ ta là vẫn có. ” Nghe giải thích của nàng, Phạm Dương Triệt lập tức ý thức được PhóVân Kiệt là đang ám chỉ hắn là nam tử, mà chính mình chạm đến “chứng cớ” lại chính là giả. Tuy rằng, phải tin rằng tài năng kiệt xuất như thế,người có năng lực như Phó Vân Kiệt là nữ tử là vô cùng khó chấp nhận,nhưng mà hắn càng tin tưởng xác nhận của mình. Hắn không tin trên đời có vật như vậy. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vốn xuất hiện dao động giờ phút này lại càngtrở nên kiên định, nàng chỉ có thể thở dài : Xem ra không thể không xuất ra át chủ bài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]