Đối với khuôn mặt hơi nghiêng kia, cả người Phạm Dương Triệt tản ra ý tứ cự tuyệt, trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
“Triệt, đã từng chạm qua nữ nhân chưa?” Vấn đề bất ngờ đánh vỡ không khí đang trầm mặc.
Gương mặt tuấn mỹ kia nghe xong liền giật mình ngồi dậy, hắn nghĩ là mình đang nghe lầm.”
“Ngươi đã từng chạm qua nữ nhân không?” Phó Vân Kiệt chưa từ bỏ ý định truy vấn.
Lần này xác nhận là mình (Tiểu Triệt) không có nghe sai, trên gươngmặt tuấn mỹ kia khôi phục vẻ lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy vấn đề khôngcần thiết phải cần trả lời.”
“Đương nhiên là cần thiết!” Nàng trả lời: “Dù sao năm ngày sau, cũnglà ngày động phòng hoa chúc của chúng ta rồi. Ta cảm thấy cần thiết phải thảo luân vấn đề ai trên ai dưới.”
“Ai trên ai dưới?!” Đôi mắt đen hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Hắc hắc, bởi vì trong tình yêu đồng tính, luôn cần phải phân rõ nhân vật linh hào cùng nhất hào?!”
“Linh hào, nhất hào?!” Vẻ nghi hoặc trong đôi mắt đen lại càng hiện rõ.
“Cái gọi là linh hào, trong tình yêu đồng tính coi như là nhân vật nữ ( thụ). Mà nhất hào còn lại chính là nhân vật nam (công).” Nàng rấtkiên nhẫn giải thích.
Giờ phút này, cuối cùng Phạm Dương Triệt cũng hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Gương mặt hắn xanh mét, ánh mắt cực lạnh bắn về phía người có can đảm đưa ra vấn đề này.
Da mặt Phó Vân Kiệt siêu dày ngay cả đạn cũng không bắn thủng đượclàm như không thấy ánh mắt như tên bắn kia nói: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/72892/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.