Edit: Bỉ NgạnKhá lắm nha đầu thông minh. Cho dù biếtmưu kế của mình bị lão phá hư, cũng có thể bình tĩnh để ứng phó chínhmình. Trong đôi mắt cơ trí lóe lên sự tán thưởng, lão mở miệng hỏi:“Mạnh Tử viết: ‘Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.‘[1] nếu dân là quan trọng nhất, vậy phải làm thế nào để dân quý đây?”
[1] Trăm họ là quan trọng nhất, đạibiểu cho gốc rể và tương lai của quốc gia, xã tắc mới đứng thứ hai, vàvua thì không nặng bằng hai đều trước.
Sau khi nghe thấy cái vấn đề này, PhóVân Kiệt nhẹ nhàng thở ra. Thật may câu nàng nàng nghe qua cũng hiểu.Thật đúng là nàng sợ chính mình nghe không hiểu đề mục vị Tôn đại nhonày ra. Thả lỏng tâm tư, Phó Vân Kiệt bắt đầu khôi phục tự tin, nếungười ta dùng danh ngôn để hỏi đề kia, nàng dùng dùng danh ngôn làm lờitựa đi! Nàng khoanh tay đứng thẳng, môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói trầmổn mà thanh thúy vang lên: “Quân (ở đây là quân vương) như làthuyền, dân như là nước. Nước có thể đẩy thuyền, nước cũng có thể lậtthuyền. Nếu biết điều khiển tốt, nước có thể nâng thuyền. Làm được sẽđược dân quý. Muốn được dân quý, chỉ có theo bốn chữ.”
“Bốn chữ gì?” Tôn Trí Vân truy hỏi.
“Lấy dân làm gốc. Quyền lợi của đấtnước, quyền lợi của quân vương đều là của dân chúng giao cho. Quyền lợicùng nghĩa vụ tương đương. Quân vương nếu được dân chúng giao cho quyềnlợi, nhất định phải có nghĩa vụ dùng quyền lợi trong tay để thống trịquốc gia, cải thiện cuộc sống của dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-guc-te-tuong/2207888/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.