Trận ốm này của Văn Nhân Minh Húc thiếu chút hành chết Hạ Dương.
Người ta vẫn nói bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Văn Nhân Minh Húc là một người đàn ông khoẻ mạnh cường tráng đã hơn mười năm không đau ốm gì, ngoại trừ lần đó bị gãy xương thì quả thật không có vấn đề sức khoẻ nào khác, vậy mà lại bị trận ốm vặt này đánh cho te tua. Hạ Dương chăm sóc y đến nửa đêm, thấy y đã ngủ say, hắn lên giường nằm, tính chợp mắt một lát.
Nào ngờ chưa được nửa tiếng, hắn đã bị thân nhiệt ngày càng tăng cao của người nằm bên cạnh doạ tỉnh.
Văn Nhân Minh Húc sốt không mở nổi mắt, nhưng may là còn chưa sốt đến hồ đồ, y biết Hạ Dương vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mình.
Hạ Dương bất đắc dĩ nhìn người đang sống chết nắm tay mình, thở dài, gọi cho Giang Võ.
“Hạ thiếu gia? Cậu gọi cho tôi làm tôi ngạc nhiên lắm đó.”
“…Đợi một lát tôi gửi địa chỉ cho anh, anh mang ít thuốc hạ sốt đến, nhớ Giang Háni vào sổ của anh hai.” Nói xong liền cúp máy.
Giang Võ quay đầu nhìn anh mình, nhướn mày, “Hạ Dương gọi điện bảo em đến, lái xe đưa em đi đi.”
Giang Hán lười biếng ngáp, ném chìa khoá xe trong túi quần cho hắn, “Tự đi đi.” Hắn phải trực ở viện cả tuần, vất vả lắm mới được về nhà ngủ một giấc, còn lâu mới đi làm tài xế.
Giang Võ nhíu mày, nhào qua đè lên người Giang Hán, hai tay bóp cổ hắn, “Lại làm biếng như heo, heo, heo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-duong-chet-vi-venh-vao-nhu-the-nao/1211815/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.