“Dương Dương, anh bình tĩnh một chút!” Văn Nhân Minh Húc trợn mắt rống hắn.
Y không dám dùng sức đè nặng cánh tay Hạ Dương, sợ sẽ làm hắn đau, thế nhưng chỉ hơi nơi lỏng một cái đã bị Hạ Dương giãy khỏi.
Hạ Dương Xoa xoa cổ tay bị nắm đau, đứng lên đạp đổ ghế dựa ở bên cạnh, tay run rẩy chỉ vào Văn Nhân Minh Húc.
Nuốt nước miếng cái ực, hắn thấy cổ mình sắp tức đến bốc hơi rồi.
Hạ Dương nhìn quanh bốn phía, trợn trừng mắt, “Phòng bếp đâu?” Đồ lừa đảo chết tiệt, không biết lấy cho mình ly nước uống gì cả.
Văn Nhân Minh Húc thiếu chút phụt cười, ho khẽ kìm ý cười đang dâng lên cổ, đứng dậy rót nước chanh cho hắn.
Hạ Dương uống một ngụm lớn, nhìn y một cái, hừ hừ xoay người bỏ đi.
“Dương Dương!”
Văn Nhân Minh Húc gọi hắn, lại vươn tay bắt lấy hắn.
Hạ Dương nghiêng đầu nhìn, cười nhạo y, “Buông ra, tôi không muốn nói chuyện với lừa đảo.”
Y buông tay, cười khổ nhìn hắn, thấp giọng hỏi, “Dương Dương, anh không muốn nghe tôi giải thích đúng không?”
Hạ Dương liếc xéo y, nhíu mày.
Hắn không quen nhìn vẻ cô đơn trên mặt y, vô cùng không quen.
Thở dài, Hạ Dương cúi người nâng chiếc ghế dựa vừa bị hắn đạp đổ lên, bĩu môi, “Cậu nói đi, tôi nghe.”
Hắn không biết vì sao mình lại dễ dàng thoả hiệp, chỉ là bảo hắn giờ xoay người bỏ đi, hắn không làm được.
Còn lý do tại sao hắn không làm được, hắn không muốn đào sâu suy nghĩ.
Hạ Dương có cảm giác, chân tướng mà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-duong-chet-vi-venh-vao-nhu-the-nao/1211811/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.