Văn Nhân Minh Húc cầm ly nước trên bàn, uống ừng ực mấy ngụm liền.
Y không biết nói gì nữa, cái con sói vô ơn này không ngờ chỉ vì chuyện giảm béo mà muốn thoát khỏi tầm mắt y trốn ra ngoài!
Hạ Dương xoa xoa gối ôm trong lòng, vươn tay cầm nốt miếng gà còn sót lại trong túi, ngoạm một miếng vào miệng, nhai nhai, còn vươn lưỡi liếm liếm đầu ngón tay.
“Ưm, tiệm gà rán ở ngoài khu siêu thật đấy, gà được tẩm ướp ngon lắm, cậu cũng ăn một miếng đi.” Hạ Dương chớp chớp mắt, cười gượng đưa miếng gà đã cắn dở đến bên miệng Văn Nhân Minh Húc, “Này.”
Văn Nhân Minh Húc giật giật khoé miệng, thở dài, há miệng ăn.
Y nhai nhai rồi nuốt xuống, thấy Hạ Dương vui vẻ cắn hết miếng này đến miếng nọ, buồn bực hỏi, “Không phải anh muốn giảm béo sao?”
Hạ Dương thấy miệng hơi khô, liếc đến hai ly nước chanh trên bàn, ly của hắn đã cạn sạch, hắn lại lười không muốn đứng dậy rót ly khác, lại ngại nhờ Văn Nhân Minh Húc trông có vẻ đang rất mệt mỏi, nghĩ nghĩ, trực tiếp cầm ly nước của Văn Nhân Minh Húc lên, uống luôn mấy ngụm.
“Hôm nay ăn xong rồi mai giảm béo, lại nói, tôi chỉ muốn giảm béo thôi mà, cậu kích động chi vậy?”
Văn Nhân Minh Húc thấy dáng vẻ thoải mái kia của hắn, lại thấy hắn đút miếng gà hắn đã cắn cho mình, còn uống ly nước của mình nữa, những hành vi thân mật này quả là làm y miên man suy nghĩ.
“Dương Dương, giờ anh nhìn không béo chút nào, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-duong-chet-vi-venh-vao-nhu-the-nao/1211793/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.